Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Hù chết bảo bảo (năm)


trước sau

Edit: Quỳnh Lê.

Vân Lạc Phong không thèm quan tâm Tiểu Mạch, nàng nhìn về phía Vân Dực.

Thiên lôi trở nên phẫn nộ, lực lượng đánh xuống càng cường đại hơn, chỉ là thiên lôi càng cường đại đồng nghĩa thân thể của Vân Dực cũng trở nên cường hãn……

Sau đó……

Ban đầu thực lực của Vân Dực là Thánh Linh Giả sơ cấp, hiện tại hắn đột nhiên đột phá.

Thánh Linh Giả trung giai..... Thánh Linh Giả cao giai..... Nửa Bước Hư Không……

Cuối cùng liền bước vào cảnh giới mà mọi người không thể đạt được—— Thần Linh!

Bởi vì Vân Dực thân là con rối nên khi hắn đột phá đến cấp Thần sẽ không có lôi kiếp, nhưng thật ra hắn có thể tiếp tục mượn lôi kiếp để đột phá lần nữa.

Thiên lôi biết chính mình không làm gì được Vân Dực, uy lực dần dần yếu bớt, cuối cùng liền biến mất.

Toàn bộ không trung một mảnh bình tĩnh, lần nữa khôi phục lại một mảnh xanh thẳm, màu xanh như mực nước, mỹ lệ tuyệt luân.

Cùng lúc đó……

Vân Lạc Phong cảm giác được thân thể của mình tiến vào một mảnh đất mới, cũng do thình lình xảy ra biến hóa và thương tích lúc nãy, làm cho đầu của nàng một mảnh tối tăm, liền ngất đi.

Lúc này Vân Lạc Phong nghiễm nhiên không biết, chính mình đột phá đã làm oanh động khắp không gian, thế lực khắp nơi đều huy động tùy tùng chỉ vì muốn tìm kiếm người đã đưa tới thiên kiếp cường đại như

vậy……

……

“Công tử, ở nơi này có người.”

Trong rừng cây, một đạo thanh âm kinh ngạc đột nhiên vang lên.

Một thiếu niên trẻ tuổi từ phía trước bước ra, sau khi hắn thấy một màn trước mắt thì trở nên kinh ngạc.

Chỉ thấy trong hố sâu phía trước có nữ tử một thân bạch y đang nằm, nữ tử cả người chồng chất vết thương, sắc mặt vô cùng trắng bệch mà phạm vi trăm dặm xung quanh nàng là một mảnh đất khô cằn giống như

đã từng bị sét đánh trúng.

“Chắc hẳn nữ tử này vừa rồi bị thiên lôi lan đến”, thiếu niên trầm ngâm nửa ngày, nói, “Cũng may thiên lôi không nhằm vào nàng, bằng không khẳng định nàng đã tan xương nát thịt.”

Thiếu niên trầm ngâm nửa ngày, tiếp tục nói: “Trước tiên đem nàng mang về, nếu nàng đã ở nơi này thì khẳng định đã thấy vị cường giả đột phá kia.”

“Công tử,
tại sao ngài kết luận người đột phá không phải là nàng?” Một tùy tùng có chút nghi hoặc hỏi.

Thiếu niên bật cười: “Tuy rằng ta biết vừa rồi thiên kiếp đã làm kinh động bốn phương, có vài người đã xuất động đi tìm vị cường giả vừa rồi, nhưng ngươi nghĩ dưới thiên lôi như vậy mà có người còn có thể sống sót

sao?”

Tùy tùng như tỉnh ngộ nói: “Quả nhiên vẫn là công tử am hiểu, xác thật người bị thiên lôi này đánh xuống sẽ không có khả năng sống sót, người đó tất nhiên đã tan xương nát thịt!”

“Đi thôi, mang nàng trở về, tìm Lâm y sư xem một chút thương thế cho nàng.”

“Công tử,” tùy tùng nghiêm túc đánh giá nữ tử tuyệt mỹ nằm trên mặt đất, “Người có cảm thấy vị nữ tử này cùng với sư phụ của công tử có phải rất giống hay không?”

Thiếu niên ngẩn ra, ánh mắt có chút hoảng hốt.

“Sư phụ không phải là người của nơi này, nàng đến từ đại lục khác, nghe nói năm đó nàng thiếu chút nữa chết ở trên chiến trường, vào thời điểm sắp tử vong, không cẩn thận mở ra mảnh không gian này, mới làm

nàng lưu tại đây, cho nên cô nương này không có khả năng có quan hệ với sư phụ.”

“Hơn nữa……” Thiếu niên ngập ngừng, “Sư phụ đã mất trí nhớ, những chuyện đã trải qua cũng là mơ hồ, đến nỗi tên nàng là gì người thân là ai nàng cũng đều không nhớ rõ, đi thôi, chúng ta trước tiên cứ mang nàng về.”

Hắn nhíu mày đi đến trước mặt nữ tử, trong mắt xẹt qua tia kinh diễm, vẫn là bế nữ tử lên rồi đi về hướng đường cũ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện