Edit: Sahara
Hô hấp Kỳ Tô trở nên dồn dập: "Cô.... Cô nói thật?"
Thánh Linh Giả trên Phong Vân Đại Lục nhiều như lông trâu, cũng chính vì nhiều như lông trâu mới gián tiếp chứng minh tầm quan trọng của Tụ Linh Dược bản cường hóa này.
"Đối tượng nhắm vào của Tụ Linh Dược bản cường hóa này chính là Thánh Linh Giả, dưới cảnh giới Thánh Linh Giả thì tốt nhất đừng dùng, bằng không, dược hiệu quá mạnh sẽ dễ dẫn đến kết cục nổ tan xác mà chết. Vì thế ta cũng đã chuẩn bị sẵn Tụ Linh Dược bản bình thường, loại này bất kỳ người nào cũng có thể sử dụng."
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Đương nhiên, Tụ Linh Dược bản cường hóa đối với Thần Linh Giả mà nói, chỉ là thứ râu ria, nhưng dù là râu ria thì cũng giúp ích cho việc tu luyện của linh sư nhanh hơn bình thường."
Ngón tay đang nắm chặt nhẫn không gian của Kỳ Tô càng run hơn, hắn ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Vân Lạc Phong.
"Vì sao cô nương lại giúp ta như vậy? Mục đích của cô nương là gì?"
"Mục đích có hai! Thứ nhất, muốn ngươi giúp ta tìm người! Thứ hai, chính là..... Ta thiếu tiền! Tất cả số ngân lượng thu được từ việc bán linh dịch đều thuộc về ta!"
Trên thực tế, Vân Lạc Phong cũng không thật sự thiếu tiền.
Chỉ là muốn tăng thực lực, nàng cần phải trồng ra nhiều linh thảo trân quý hơn, hơn nữa, nàng còn có một kế hoạch khác.....
Mà cái kế hoạch này, làm nàng trở nên vô cùng thiếu tiền.
"Được! Những yêu cầu này của cô nương, ta đồng ý!" Nội tâm Kỳ Tô tràn đầy kích động: "À phải, cô nương có muốn cùng ta đến hiệu thuốc không?"
Vân Lạc Phong lắc đầu: "Không cần! Những chuyện này ngươi tự giải quyết đi. Đến lúc đó ngươi mang tiền về đưa ta là được."
Kỳ Tô gật đầu: "Nếu đã vậy thì cô nương cứ ở lại nơi này chờ tin tốt của ta!"
Dứt lời, Kỳ Tô liền đi về phía cửa đại sảnh, duỗi tay đẩy mở cánh cửa lớn rồi đi ra ngoài.
"Ca ca!"
Kỳ Linh thấy Kỳ Tô đi ra, mềm mại gọi một tiếng, gương mặt dễ thương như điêu khắc từ ngọc mỉm cười đáng yêu.
"Tiểu Linh, chúng ta đi!"
Kỳ Tô dắt tay Kỳ Linh, nụ cười tươi đầy kiên định.
"Từ nay về sau, Kỳ gia kia cuối cùng cũng không thể làm gì được huynh muội chúng
ta nữa rồi!"
___________
Dược đường Kỳ gia.
Bất luận là thế lực lớn nhỏ ở Lâm Phong trấn, hay là ở các trấn lân cận đều nghe tiếng mà đến, làm dược đường Kỳ gia bị vây chặt như nêm cối.
Đầu chưởng quầy nhễ nhãi mồ hôi ứng phó khách nhân, đột nhiên, ông ta thoáng thấy bóng dáng huynh muội Kỳ Tô từ phía sau đám đông, hai mắt lập tức sáng lên: "Công tử, tiểu thư, hai người đến rồi?"
"Triệu thúc, vất vả cho thúc, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta!"
Kỳ Tô khẽ mỉm cười, băng xuyên qua đám đông vào nội đường.
Triệu thúc muốn nói gì đó, nhưng thấy nụ cười bình tĩnh trên mặt Kỳ Tô, thì tất cả lời nói đến bên miệng đều theo bản năng nuốt ngược về, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ đứng qua một bên.
"Kỳ công tử, dược đường Kỳ gia các người tuyên bố có linh dịch, có phải là linh dịch thật sự không đó?"
Trong đám đông, một nam nhân tuổi độ trung niên bất chợt lên tiếng hỏi, lời nói đầy chế giễu, giọng điệu mỉa mai.
Hiển nhiên, những người này đều không tin Kỳ Tô thật sự có thể lấy ra được linh dịch gì.
Hôm nay bọn họ tới, chẳng qua là muốn cười nhạo một phen mà thôi.
Đối mặt với sự chất vấn của nam nhân trung niên kia, Kỳ Tô khẽ mỉm cười, ngón tay sờ sờ lên mặt nhẫn không gian, tức khắc, một lọ linh dịch liền xuất hiện trong tay Kỳ Tô.
"Các ngươi muốn biết linh dịch này thật sự có công hiệu hay không, không phải rất đơn giản sao? Người đâu, chuẩn bị một thùng nước tắm cho ta!"
Vừa dứt lời liền có hai hạ nhân dáng người cường tráng khiêng một thùng nước tắm lớn từ ngoài cửa đi vào.
Thùng nước tắm kia chứa đầy nước nóng, hơi nước còn đang bóc lên, lan tỏa khắp toàn bộ dược đường