Edit: Sahara
Tề lão nhị ngẩn người, sắc mặt thoáng chốc đã trầm xuống: "Kỳ nhị công tử, công tử đây là có ý gì? Tề lão nhị ta là loại người háo sắc sao? Phiền ngươi mau đem hết đám nữ nhân này đi đi, ta không có hứng thú với họ!"
"Tề nhị gia, ngài hiểu lầm ta rồi, ta bán mấy nữ tử này cho ngài, là muốn để họ làm hộ vệ cho ngài."
Ngay khi lời Kỳ Tô vừa dứt, trên người ba nữ tử kia lập tức phát ra một cổ khí thế cường đại. Cổ khí thế này khiến Tề lão nhị ngẩn người, khẽ cau mày.
"Thần Linh Giả? Trong tay ta cũng không phải không có hộ vệ Thần Linh Giả, mấy hộ vệ này của công tử, e là ta không nhận được."
Đúng lúc này, bạch y nữ tử luôn im lặng ngồi bên cạnh Kỳ Tô đột nhiên lên tiếng: "Ngươi cảm nhận thử một chút, xem thử mấy nữ tử này có gì khác thường?"
Nghe giọng nói của bạch y nữ tử, lúc bấy giờ, Tề lão nhị mới chuyển tầm mắt về phía nàng.
Vừa rồi hắn ta không có nhìn kỹ Vân Lạc Phong, lúc này nhìn lại, thế nhưng phát hiện nữ tử này thật vô cùng xinh đẹp, diện mạo tuyệt thế tà mị, đôi con ngươi đen nhánh sáng ngời, khóe môi gợi lên một độ cong nhỏ tà khí.
Một thân bạch y, phụ trợ thêm cho làn da trắng như tuyết, tóc đen như thác nước lười biếng xỏa sau lưng.
Tuy nhiên, Tề lão nhị thật sự không phải người háo sắc, sự kinh diễm chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc ngắn, rất nhanh thì hắn đã hồi thần lại ngay.
"Lời này của cô nương là có ý gì?"
Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười: "Nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, vậy mà lại không nhận ra chỗ đặc biệt của ba nữ tử này?"
Tề lão nhị nhìn vào mắt Vân Lạc Phong, rồi thu hồi ánh mắt mình ngay, sau đó dời đến trên người ba nữ tử vẫn đứng yên bất động như núi.
Một lúc lâu sau, có lẽ hắn ta đã phát hiện ra được điều gì, hơi hơi căng cứng người: "Con rối?"
Cả ba nữ tử này, hình như không hề có sinh mệnh.
Như vậy, đã đủ chứng minh.... Bọn họ là con rối!
"Không sai! Đây quả thật đều là con rối!" Vân Lạc Phong lại gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Bên cạnh nhị hoàng tử ngài đúng là có cường giả Thần Linh Giả, nhưng ngài dám đảm bảo, những người kia sẽ không
phản bội ngài? Tỷ như, có kẻ bắt đi người thân, người yêu, con cái của bọn họ, lúc đó.... Bọn họ có còn trước sau như một, tiếp tục trung thành với ngài nữa không?"
Bất luận là ai cũng đều có nhược điểm, một khi nhược điểm này rơi vào tay kẻ địch, thì sẽ mang đến cho ngươi đòn uy hiếp chí mạng!
Sắc mặt Tề lão nhị thoáng cứng đờ, xác thật, hắn không thể đảm bảo người bên cạnh sẽ vĩnh viễn trung thành với hắn.
"Nhưng những con rối này thì khác!" Vân Lạc Phong nhàn nhạt cười, nói: "Bọn chúng không có sinh mệnh, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, cho nên, vĩnh viễn sẽ không phản bội ngài."
Tề lão nhị im lặng trầm tư.
Không thể không nói, lời Vân Lạc Phong đúng là rất có sức thuyết phục và mê hoặc lòng người.
"Huống chi....." Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Ngoài trừ việc tuyệt đối không phản bội, những con rối này còn không biết đau đớn, không chết, có chúng, tương đương với việc ngài có cả một đội quân bất tử!"
Những con rối này và quân đoàn Khô Lâu trong tay Vân Lạc Phong, về mặt công dụng là giống nhau.
Không có sinh mệnh thì không biết đau, cũng sẽ không chết.
Chỉ cần không tan xương nát thịt, thì mặc kệ chịu thương tổn lớn thế nào, chúng vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.
"Được!" Tề lão nhị quả nhiên đã bị nói đến động tâm: "Ba con rối này ta đều muốn, nếu ngươi vẫn còn con rối, có thể bán cho ta!"
"Ngại quá, số lượng tạm thời con rối có hạn, chờ thêm một thời gian ngắn nữa, Kỳ Tô sẽ bày bán con rối trong tiệm, ngài có thể đến tiệm để mua."
Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt, chậm rãi đứng dậy.
"Thỏa thuận!" Tề lão nhị gật đầu: "Có điều ta có một yêu cầu, các người đã bán con rối cho ta, thì không thể bán cho các hoàng tử khác của Thiên Tề Quốc!"