Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Tiêu, hóa ra chàng ở chỗ này, chàng đúng là để ta tìm được dễ quá."
Trong khu rừng rậm có mây đen giăng đầy, nữ tử áo đỏ bước chầm chậm tới chỗ nam nhân ở phía trước, ánh mắt nàng ta tràn đầy sự dịu dàng quyến luyến, cả đôi mắt đẹp đều phản chiếu bóng dáng lãnh khốc của nam nhân rất rõ ràng.
Dung mạo của nam nhân bị che bởi mặt nạ lạnh băng, quanh người hắn lộ ra hơi thở "người sống chớ tiến vào", hơi thở ấy buộc nữ tử áo đỏ đang nện bước phải dừng lại, thế nhưng, trên khuôn mặt của nàng ta vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng.
“Trong khoảng thời gian này, có hai phe thế lực tìm chàng, một phe là thiên kim Đại tiểu thư của Linh Môn, ngoài ra còn một phe khác nữa, phe còn lại ấy là Tiêu gia! Dù bọn họ không nói ra tên chàng, nhưng ta biết người mà bọn họ đang tìm kiếm chính là chàng."
Vân Tiêu khẽ mấp máy đôi môi mỏng màu đỏ nhạt, dường như hắn không hề nghe nữ tử áo đỏ nói, ánh mắt lãnh khốc vẫn cứ nhìn sang một chỗ không xa, một chỗ không có bóng người.
“Đại tiểu thư của Linh Môn tìm chàng, chỉ sợ không có ai hiểu rõ nguyên nhân hơn chàng." Nữ tử áo đỏ che miệng cười duyên, mắt đẹp xoay chuyển giữa ánh sáng khắp bốn phía: "Ai bảo chàng mê người như vậy, cho dù mang mặt nạ cũng có thể hấp dẫn vô số nữ tử, nếu tháo mặt nạ xuống, không biết sẽ có bao nhiêu người điên cuồng vì chàng nữa."
Đáng tiếc, nam tử này quá lãnh khốc, đôi mắt đen mãi mãi không dao động, thật không biết trên đời này còn cái gì có thể đả động đến hắn.
“Đến nỗi Tiêu gia……” Nữ tử áo đỏ thấy Vân Tiêu không để ý đến nàng ta, cũng không buồn bực, tiếp tục mỉm cười nói, “Ta nghe nói, Tiêu gia đã từng có một thiếu gia phế vật, năm ấy bảy tuổi bị đuổi khỏi Tiêu gia! Từ đó bặt vô âm tín! Không biết vị thiếu gia họ Tiêu kia có quan hệ gì với chàng?"
Trong lời nói của nàng ta lộ ra sự thăm dò, đôi mắt đẹp liếc nhìn Vân Tiêu.
Điều khiến nàng ta thất vọng chính là nam nhân này vẫn cứ thờ ơ, tựa như chuyện nàng ta nói chỉ là chuyện râu ria vậy...
Nếu như Vân Lạc Phong ở đây, chắc chắn có thể đoán ra vị
thiếu gia bị đuổi khỏi gia tộc họ Tiêu chính là Vân Tiêu.
Nguyên nhân không có gì khác, thể chất của Vân Tiêu là Linh Hư thể, người có được thể chất này, trước mười tuổi không tài nào tu luyện được, mãi đến khi qua mười tuổi mới có thể tiến bộ vượt bậc, do đó, đại gia tộc như Tiêu gia không tài nào chịu đựng được một phế vật tồn tại, rất có khả năng đã đuổi hắn khỏi gia tộc.
“Tiêu.” Nữ tử áo đỏ mấp máy đôi môi đỏ mọng, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua đôi mắt đẹp: "Thân phận thật sự của chàng, hình như Tiêu gia không biết, ta cũng hiểu rõ rằng chàng không muốn Tiêu gia thích nịnh bợ kia biết được thực lực bây giờ của mình, nếu như chàng nguyện ý để ta đi theo bên cạnh, ta sẽ thay chàng giữ bí mật này, thế nào hả?"
Trong mắt nàng ta tràn đầy sự si mê: "Ta không cầu trở thành thê tử của chàng, ta chỉ muốn cùng chàng vào sinh ra tử."
Cuối cùng ánh mắt Vân Tiêu cũng thay đổi, tầm mắt lãnh khốc của hắn dần chuyển sang khuôn mặt đẹp đẽ của nữ tử áo đỏ, khuôn mặt không hề có cảm xúc, hắn nói: "Chỉ có một loại người có thể giữ bí mật! Đó chính là người chết!"
Vẻ mặt nữ tử áo đỏ đột nhiên biến đổi, cắn chặt môi: “Tiêu, chàng……”
“Ta tên là Vân Tiêu.” Nam nhân mở miệng, tỏa ra khí thế che trời lấp đất, hắn bước về phía nữ tử áo đỏ, ánh mắt lãnh khốc tựa chim ưng, khuôn mặt không hề có cảm xúc: "Chữ Tiêu này, ngươi không có tư cách gọi."
“Ha ha.” Nữ tử áo đỏ cười khổ hai tiếng, dưới khí thế của nam nhân này, thân thể nàng ta giống như bị một ngọn núi lớn đè chặt, không thể nhúc nhích: "Người đời đều nói Quỷ Đế lạnh bạc vô tình, không hề thương hương tiếc ngọc, bây giờ đã thấy, quả thật như thế!"
Giọng nói của Vân Tiêu trầm thấp khàn khàn, lãnh khốc nhìn về phía nữ tử áo đỏ: "Cuộc đời này của Vân Tiêu ta chỉ biết thương tiếc một nữ nhân, nhưng người đó không phải là ngươi!"