Edit: Sahara
"Nếu ngươi không yên tâm, ta có thể cho ngươi mượn hai con rối âm thầm bảo vệ Mộc Tuyết Hinh."
Vân Lạc Phong suy tư một lúc lâu rồi lên tiếng.
Đối với người trong nhà, nàng chưa bao giờ keo kiệt.
Nếu Kỳ Tô đã một lòng làm việc cho nàng, vậy nàng cũng không thể bạc đãi hắn.
"Đa tạ!"
Giọng Kỳ Tô có hơi nghèn nghẹn, đáy mắt dâng lên niềm cảm kích: "Người giúp Mộc nhi, cũng tương đương với giúp ta, về sau chỉ cần là mệnh lệnh của người, núi đao biển lửa, Kỳ Tô ta quyết không từ nan!"
Vân Lạc Phong khẽ híp híp mắt, tư thái hiện tại của nàng, kiêu căng có, cao ngạo có, khí phách có. Thật sự là một phong phạm khó ai sánh bằng.
"Ta đã nói rồi, từ lúc bắt đầu thì mục tiêu của ta chính là cả đại lục này! Mà ngươi, làm người bên cạnh ta, nhất định sẽ theo ta bước lên đỉnh cao, trở thành vương giả!"
"Vì thế, ngươi không cần cám ơn ta, ngươi chỉ cần giúp ta xử lý tốt mọi việc là đủ!"
Giọng điệu Vân Lạc Phong nghe thật bình thản, nhưng lại khiến tâm Kỳ Tô kích động không thôi.
Thu phục đại lục?
Trở thành vương giả?
Nếu không phải Vân Lạc Phong người, thì còn có thể là ai?
Lần đầu tiên Kỳ Tô cảm thấy nhiệt huyết trong lòng dâng trào dữ dội đến như vậy, có lẽ, may mắn nhất đời này của hắn chính là đã gặp được Vân Lạc Phong.
"À phải, ta bảo ngươi giúp ta tìm người, đã có tin tức gì chưa?" Vân Lạc Phong nhíu mày hỏi.
Phong Vân Đại Lục lớn như vậy, Vân Tiêu và Cơ Cửu Thiên rốt cuộc ở nơi nào?
"Ta đã phái người ra sức tìm kiếm, tin rằng qua một thời gian nữa sẽ có tin tức."
Nói đến đây, Kỳ Tô cũng có chút bất đắc dĩ.
Hắn nhận lời giúp Vân Lạc Phong tìm người, nhưng đã lâu vậy rồi mà một chút tin tức cũng không có, tuy nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Suy cho cùng, Vân Lạc Phong cũng chỉ mới yêu cầu hắn mỗi việc này.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng khép hờ hai mắt, rồi lại nhìn về phía bầu trời xanh thẩm xa xa, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng không rõ ý vị, sau đó, nàng càng kiên định quyết tâm hơn.
"Ta biết rồi! Hiện tại ngươi đã khống chế toàn bộ Kỳ gia trong tay, có thể phái càng nhiều người đi tìm hơn, nhất định phải tìm được họ!"
"Tuân lệnh!"
Kỳ Tô cung kính đáp, nhưng trong lòng thầm thắc mắc, hai nam nhân kia có quan hệ gì với Vân cô nương, sao Vân cô nương lại lo cho họ đến
như vậy....
________
Tần Sơn.
Nơi núi cao hiểm trở.
Vốn là bầu trời xanh thẩm, nào ngờ lại bị mây đen che kín, tiếng sấm rợp trời.
Trên không trung, hai người nam tử đang đứng đôi lưng với nhau, vạt áo vũ động theo cuồng phong, khí phách hiên ngang.
Hai nam tử kia bất phân cao thấp, vẻ ngoài hay thực lực đều ngang nhau.
Một người trong đó mang gương mặt yêu diễm, thân mặc hồng y, giữa mày có một điểm chu sa.
Người này thoạt nhìn quyến rũ vô song, nét đẹp yêu tà, nhưng nụ cười bên môi lại lộ ra hàn ý dày đặc.
Một người nam tử khác thì mặc hắc bào.
Dù đứng trước một mỹ nam yêu tà như thế, nhưng vẫn không lấn át được ánh sáng của hắn, ngược lại còn khiến bản thân nổi trội hơn.
Diện mạo tuấn mỹ, tựa như thiên thần, chỉ nhìn phớt qua cũng đủ khiến người ta quên cả hít thở.
Đôi con ngươi kia lãnh khốc sắc bén giống như chim ưng, trong bóng tối càng thêm thâm thúy lạnh lùng.
"Quỷ Đế!" Trong đôi mắt phượng của Cơ Cửu Thiên xẹt qua ý cười: "Không ngờ ở thời điểm này, ngươi lại có thể giúp bổn tọa."
Mặt Vân Tiêu không chút cảm xúc, lãnh khốc như một vị sát thần, khí thế ngút trời nhìn xuống chúng sinh.
"Người nàng hận, ta diệt! Người nàng quan tâm, ta bảo vệ! Ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn nàng."
Theo lý mà nói, mỗi lần Cơ Cửu Thiên nhìn thấy Vân Lạc Phong, hai mắt đều lóe sáng. Chính Vân Tiêu cũng xem Cơ Cửu Thiên là tình địch.
Nhưng mà......
Cơ Cửu Thiên không giống Bạch Túc!
Bạch Túc không có bao nhiêu tình cảm với Vân Lạc Phong, cái Bạch Túc nhìn trúng là năng lực của nàng, nên mới muốn có được nàng mà thôi! Trên thực tế, lần nào hắn cũng gây thương tổn cho Vân Lạc Phong.