Edit: Sahara
Cầm phi đảo mắt nhìn phụ tử Kỳ Chính, đồng thời cũng nhìn thấy người đàn bà mỹ miều đi theo bên cạnh ông ta.
Tức khắc, Cầm phi nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự chán ghét.
Sao đại ca lại đón người đàn bà này về? Tuy bà ta không thích Lâm Tình, nhưng cùng là nữ nhân, bà ta càng ghét mấy ả hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông hơn.
Đặc biệt là cái bộ dáng vờ vịt yếu đuối của người đàn bà này, càng nhìn càng khiến Cầm phi thấy không thoải mái.
Có điều, Cầm phi cũng biết, lúc này không phải là lúc gây sự với ả ta.
"Đại ca, sao bây giờ huynh mới đến? Không thấy tên súc sinh Kỳ Tô này hỗn xược với ta sao? Hôm nay, Kỳ gia các người phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng!"
Thần sắc Cầm phi trầm xuống, lạnh giọng quát.
Kỳ Tô không có phản bác lời Cầm phi, chỉ khẽ cong môi mỉm cười, trong mắt toàn là khinh miệt và châm chọc.
Nghe vậy, trên mặt Kỳ Chính xẹt qua một tia xấu hổ.
Ông ta cũng muốn ra đây sớm một chút mà, nhưng cái tên chết tiệt kia canh giữ quá chặt chẽ, ông ta hoàn toàn không có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Nghĩ tới đây, Kỳ Chính âm thầm cắn răng liếc nhìn Vân Dực ở phía sau.
Cầm phi đến rồi, lần này ông ta sẽ chống mắt xem thử đám người này làm sao chống lại ông ta!
Trên thực tế, Kỳ Chính có thể ra ngoài là do Vân Lạc Phong đã dùng linh hồn truyền âm hạ lệnh cho Vân Dực để bọn họ chạy ra đây.
Vì thế, đám người Kỳ Chính mới có thể xuất hiện ở nơi này.
Để bọn họ thoát ra là vì muốn giải quyết Cầm phi, thuận tiện giải quyết luôn Kỳ gia một lượt.
Có điều......
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, khẽ híp hai mắt lại, từ đáy mắt chợt lóe lên ý cười rồi tắt.
Nàng không định ra tay, mà là để Kỳ Tô tự mình động thủ.
"Nương nương, thần cũng muốn ra đây sớm một chút!" Kỳ Chính vừa lau nước mắt nước mũi, vừa khóc lóc kể lể: "Nhưng mà đám người này không cho thần đi! Thần không có cách nào khác. Hơn nữa, mấy ngày nay, Kỳ Tô đưa đám người này đến đây, muốn mưu đoạt Kỳ gia, còn giam giữ thần lại, thần... Cũng là bất đắc dĩ!"
"Cái gì?"
Vừa nghe lời này, Cầm phi tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức liếc nhìn Kỳ Tô: "Tiểu súc sinh, ai cho phép ngươi đoạt gia sản Kỳ gia ta? Một kẻ bị trục
xuất khỏi Kỳ gia như ngươi, có tư cách gì hả?"
Giọng nói Cầm phi cao vút bén nhọn vô cùng.
Nếu Kỳ gia nằm trong tay Kỳ Chính, có lẽ bà ta còn lấy dùng được, nhưng nếu rơi vào tay Kỳ Tô, thì lấy tính cách của tên súc sinh này, khẳng định một đồng cũng không đưa bà ta.
Bà ta làm sao cho phép?
"Ta đã biết, số Tụ Linh Dược kia, còn có con rối đều là của Kỳ gia chúng ta. Là ngươi trộm đồ của Kỳ gia, còn dám bán cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc. Đúng thật là to gan!" Cầm phi nhíu mày liễu, lạnh giọng quát lớn.
Hai người này không hổ là huynh muội ruột, vô sỉ y như nhau, đồ của người khác mà cứ cưỡng từ đoạt lý nói là của mình.
Trong lòng Kỳ Chính mừng rỡ, có Cầm phi nương nương làm chủ, bây giờ, ông ta xem thử Kỳ Tô còn có thể nhờ ai giúp đỡ?
Chát!
Lời Cầm phi vừa dứt, Kỳ Tô bỗng nhiên lắc mình một cái, lao đến trước mặt Cầm phi rồi tát bà ta một cái.
"Ta vốn không đánh nữ nhân, nhưng có một số người cứ thích bị đánh, vậy thì đừng trách ta!"
Cầm phi ngây ngốc tại chỗ, bà ta không ngờ dưới ánh mắt nhiều người như vậy mà Kỳ Tô dám ra tay đánh bà ta.
Sao lại thế chứ?
"Kỳ Tô, xem ra ngươi thật sự muốn chết!"
Đôi mắt Cầm phi chớt phát ra hàn quang, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Quả đúng là thứ mà tiện nhân Lâm Tình kia dạy dỗ, một chút gia giáo cũng không có, ngay cả cô cô mình cũng dám đánh!"
Khí thế trên người Kỳ Tô chợt đổi, xuất thủ bóp lấy cổ Cầm phi, nâng bà ta lên bằng một tay, giọng nói lạnh lẽo đầy lệ khí: "Ngươi lập lại một lần nữa!"
Lúc này, sắc mặt Cầm phi càng khó coi hơn, nội tâm càng thêm phẫn nộ.
Đám thị vệ kia đúng là vô dụng, cả lũ đều yếu kém, còn có Kỳ Chính, vậy mà không giúp gì được cho bà ta!