Edit: Sahara
"Đứa nhỏ này, sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ, cứ làm cha con nhọc lòng? Còn không mau nhận lỗi với phụ thân con, tránh cho cha con đuổi con ra khỏi nhà." Mẫu thân Giản An quát lớn.
Giản An cắn môi, không nói tiếng nào.
Nàng ta thật sự mệt mỏi, rất mệt mỏi....
Vì để mẫu thân lưu lại Giản An, nàng ta đã kiệt sức.
"Hiện tại chân tướng đã rõ, các người còn muốn ép ta cưới cô ta nữa không?" Kỳ Tô nhìn về phía Giản An, giọng nói lạnh nhạt vô tình: "Một người bụng đầy âm mưu quỷ kế như vậy, sao có thể bước vào Kỳ gia ta?"
Chuyện đã được giải quyết.
Vân Lạc Phong đứng thẳng người dậy, dưới ánh trăng dịu dàng, nàng mỉm cười lười biếng.
"Kỳ Tô, ta mệt rồi, đi thôi!"
"Được!"
Kỳ Tô không muốn lãng phí nước bọt với người Giản gia thêm nữa, hắn cất bước đi về phía Vân Lạc Phong.
Cái nơi quái quỷ này, hắn không muốn lưu lại.
"Đợi đã!" Hai mắt Giản Bác Văn chợt lóe, quát lớn: "Kỳ Tô, ai cho phép ngươi đi? Bổn gia chủ nói ngươi phi lễ An nhi, thì chính là ngươi phi lễ An nhi. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải cưới An nhi, nếu không, ngươi đừng hòng bước chân ra khỏi Giản gia."
Thực tế, Giản Bác Văn dám đối với Kỳ Tô như vậy cũng là có nguyên nhân.
Giản gia bọn họ đã phái một hạ nhân đến Lưu Phong Quốc ở lại đó mấy năm, vừa mới trở về cách đây không lâu.
Cho nên, sau khi biết được thân phận Kỳ Tô, ông ta liền gọi hạ nhân kia đến để tìm hiểu về tình hình hiện nay của Kỳ gia.
Chính vì vậy, Giản Bác Văn đã sớm biết, Vân Nguyệt Thanh_vị sư phụ cường đại của Kỳ Tô đã mất tích. Hiện tại, Kỳ gia là do Kỳ Tô làm chủ.
Kỳ Tô trong mắt Giản Bác Văn nghiễm nhiên đã trở thành một con rùa vàng không có thực lực.
Tuy Kỳ Tô có chỗ dựa là hoàng gia Lưu Phong Quốc, nhưng... Giản gia của ông ta cũng có hoàng gia Thiên Tề Quốc chống lưng, không phải sao?
Nếu có thể bắt Kỳ Tô cưới Giản An, đến lúc đó, toàn bộ tài phú của Kỳ gia đều nằm trong tay ông ta.
Còn về vị hôn thê của Kỳ Tô, tứ công chúa Lưu Phong Quốc......
Ông ta không quan tâm tới!
Chỉ là vị hôn thê,
không cưới cũng không ai dám nói gì. Hơn nữa, Giản Bác Văn không cho rằng, vị tứ công chúa ngang ngược kia có thể so sánh với đứa con gái tri thư đạt lễ của ông ta.
Kỳ Tô khựng bước, cười lạnh: "Ngươi là cái thá gì? Lại dám xen vào hôn sự của ta? Hơn nữa, trước đó ta đã nói với Giản An rồi, ta đã có vị hôn thê ở Lưu Phong Quốc."
"Ngươi không cưới hôn thê của ngươi, không phải là được rồi sao?" Giản Bác Văn không tán thành cách nói của Kỳ Tô.
Một người con rể tốt như vậy, ông ta không muốn bỏ qua.
Trong mắt Kỳ Tô lóe lên một tia băng lãnh: "Hôn thê của ta là tứ công chúa của Lưu Phong Quốc! Con gái ngươi chỉ là một thứ nữ, có tư cách gì so với hôn thê của ta?"
Hắn vốn không muốn lấy thân phận địa vị áp chế người khác, đáng tiếc, đám người này cứ thích vô cớ sinh sự, nên hắn không thể không nói ra thân phận Mộc Tuyết Hinh.
Giản An giật mình ngẩng phắt đầu lên. Khó trách Kỳ Tô không thích mình, thì ra vị hôn thê của huynh ấy là công chúa....
Giản Bác Văn nhíu mày: "Con gái ta đồng ý cùng công chúa Lưu Phong Quốc thờ chung một chồng. Ngươi có thể cưới con gái ta làm bình thê. Nhưng sính lễ không thể ít như vậy, ít nhất cũng phải hai ngọn sơn mạch linh dược! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!"
"Cô ta chịu gả, nhưng ta không muốn cưới!"
Kỳ Tô đã đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, hắn nhìn Vân Lạc Phong đầy áy náy: "Xin lỗi, Vân cô nương, đã quấy rầy người nghỉ ngơi."
Vân Lạc Phong chậm rãi thả tay xuống, khóe môi cong lên, nàng mỉm cười tươi liếc nhìn Giản Bác Văn, cái nhìn mang theo sự lạnh lẽo.