Edit: Sahara
Vân Lạc Phong nhìn Úc Tiêm Tiêm, có lẽ do muốn biết được thêm chút tin tức về Vân Nguyệt Thanh từ cô gái này, nên Vân Lạc Phong gật đầu: "Cũng được!"
Úc Tiêm Tiêm mỉm cười, nàng ta cười rất ngây thơ, từ trong đôi mắt to tròn của nàng ta có thế nhìn ra được thần sắc vui mừng thật lòng.
"Tỷ tỷ..." Úc Tiêm Tiêm từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh rồi ôm lấy khủy tay Vân Lạc Phong, cười hì hì, nói: "Muội biết có một tửu lâu bán đồ ăn không tệ, lần này muội làm chù, dẫn tỷ đi thưởng thức món ngon, được không?"
"Tiêm Tiêm, sức khỏe của muội....." Tề Linh có hơi lo lắng nhìn Úc Tiêm Tiêm.
Từ sau khi sức khỏe dần dần hồi phục, Úc Tiêm Tiêm không còn giống mỹ nhân trên giường bệnh nữa. Hiện tại, trông nàng rất hoạt bát, tươi cười xinh đẹp động lòng người.
"Tỷ phu, muội nằm trên giường lâu vậy rồi, cũng nên ra ngoài hít thở không khí mát mẻ một chút, huynh cứ yên tâm đi!"
Thấy vậy, Tề Linh không nói gì thêm, chỉ đành thở dài: "Vậy muội nhớ chú ý an toàn."
Vân Lạc Phong nhìn Tề Linh, thấy hắn lộ vẻ mặt lo lắng, liền mỉm cười nói: "Cô ấy nói không sai, vừa khỏi bệnh đúng là nên đi lại nhiều một chút, hít thở không khí mát mẻ. Huống chi còn có người làm y sư như ta ở đây, ngươi còn lo lắng điều gì nữa?"
Tề Linh ngẩn người, sau đó bật cười: "Vậy làm phiền Vân cô nương! Tiêm Tiêm, muội nhớ nghe lời Vân cô nương, đừng gây phiền phức cho cô ấy, biết chưa?"
Úc Tiêm Tiêm tinh nghịch le lưỡi: "Tỷ phu, không lẽ muội là người suốt ngày chỉ biết gây phiền phức à? Huynh yên tâm đi, nếu muội nhìn thấy đám người tam hoàng tử, muội nhất định sẽ đi vòng đường khác."
Tề Linh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không ngăn Úc Tiêm Tiêm nữa.
Tuy nhiên, sau khi Úc Tiêm Tiêm và Vân Lạc Phong đi rồi, sắc mặt Tề Linh lập tức trầm xuống.
"Như thế nào? Vẫn không điều tra được gì?"
Trong căn phòng yên tĩnh, một bóng dáng màu đen đột ngột xuất hiện, cung kính bẩm báo: "Khởi bẩm nhị hoàng tử điện hạ, thuộc hạ đã tra xét toàn bộ hậu viện phủ hoàng tử, nhưng không phát hiện được người nào khả nghi."
"Chẳng lẽ.... Người
mưu hại thê tử bổn điện hạ và muội muội nàng ấy không phải là đám nữ nhân ở hậu viện?" Tề Linh nheo mắt lại: "Mở rộng phạm vi điều tra cho ta! Tra xét toàn bộ Thiên Tề Quốc một lần! Nếu để ta biết kẻ nào cả gan làm chuyện này, ta nhất định không tha cho hắn!"
Rầm!
Tề Linh đánh một quyền lên tường, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, trong mắt tóe đầy lửa giận.
Trong phủ hoàng tử mà dám hạ độc người của hắn, không tìm được hung thủ, hắn thề không bỏ qua!
______________
Trên đường phố ồn ào náo nhiệt, bên ngoài một tòa tửu lâu xa hoa, một đám người đang sôi nổi bàn tán.
Đám người kia đang vây quanh một thiếu niên quần áo lam lũ. Thiếu niên kia đưa lưng về phía Vân Lạc Phong, cho nên Vân Lạc Phong không cách nào nhìn rõ diện mạo của hắn.
Có điều, dáng vẻ gầy yếu cùa thiếu niên kia, đứng giữa nơi mưa rền gió dữ thế này, trông có vẻ rất đơn bạc.
"Tên ăn mày kia, ngươi thật to gan, lại dám đến Thiên Kỳ Lâu chúng ta trộm đồ?"
"Đánh gãy chân tên ăn mày này đi, để hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!"
"Ai không biết Thiên Kỳ Lâu này là tửu lâu của tam hoàng tử, ngay cả địa bàn của tam hoàng tử cũng dám đến trộm, có phải muốn chết không?"
Lời bàn tán của đám người kia rơi vào tai Vân Lạc Phong, cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Trên đời này thiếu gì người đáng tội nghiệp, không phải người nào cũng đáng giá để nàng giúp.
Tuy nhiên....
Ngay lúc Vân Lạc Phong đi ngang qua thiếu niên kia, nàng theo bản năng liếc nhìn hắn ta một cái, ngay tức khắc, sắc mặt nàng trầm xuống, đồng tử co lại.