Edit: Sahara
Khóe miệng Vân Lạc Phong khẽ giật giật vài cái.
Không cẩn thận dùng lực hơi lớn, nên làm chết người?
Đây là kết quả của việc dùng lực không cẩn thận à?
Nhưng mà, nhìn cái vẻ mặt vô tội kia của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong cũng không nỡ nói gì.
Suy cho cùng, dù Vân Tiêu không ra tay thì nàng cũng đâu có tha cho Kiều Diệp Phượng.
Trước đó ngăn cản Vân Tiêu, chẳng qua là do nàng muốn tự mình động thủ mà thôi....
"Không sao! Chết thì thôi!" Vân Lạc Phong nhún vai, không có ý kiến.
Dường như việc chết một mạng người cũng đơn giản như ăn miếng cơm vậy.
Kiều Tử Huyền ngây dại, hắn nhìn cô gái nằm trong vũng máu, đột nhiên cảm thấy bi thương và tức giận cùng cực.
Dù hắn không thích người hoàng muội này, nhưng tốt xấu gì thì đây cũng là muội muội cùng cha cùng mẹ, hiện tại lại chết ngay trước mặt hắn.
Chỉ tiếc, Kiều Tử Huyền biết khả năng mình tới đâu, nên dù phẫn nộ cũng không dám lên tiếng.
Những người còn lại đều bị chấn động kinh ngạc, ai cũng không ngờ Vân Tiêu thật sự dám ra tay giết người ngay dưới mũi cao thủ Kim Dương Quốc.
"Tiểu tử!"
Trình Phi Dương nổi trận lôi đình, lạnh giọng quát: "Ngươi thật sự không xem mệnh lệnh của trẫm ra gì đúng không?"
Trình Phi Dương tức giận như vậy hiển nhiên không phải vì cái chết của Kiều Diệp Phượng.
Với ông ta mà nói, Kiều Diệp Phượng sống hay chết, thì có liên quan gì đến ông ta?
Ông ta tức giận là vì Vân Tiêu dám phớt lờ lời nói của ông ta, còn dám giết người ngay trước mặt ông ta như vậy.
Chuyện này bảo một hoàng đế như ông ta làm sao nhẫn nhịn?
Đáng tiếc.....
Vân Tiêu chẳng thèm nhìn Trình Phi Dương lấy một cái, mà chỉ bình thản đi về lại bên cạnh Vân Lạc Phong.
Đôi mắt vốn lạnh lùng tràn ngập sát khí, khi nhìn đến hình dáng người con gái mình thương liền đổi thành dịu dàng như nước.
"Nếu nàng muốn thống lĩnh bốn nước, ta giúp nàng đánh hạ nó, được không?"
Vân Lạc Phong nhún vai: "Ta thích dựa vào thực lực chính mình hơn!"
Vân Tiêu giật mình, rồi lại mỉm cười: "Được, ta ủng hộ nàng!"
Nếu nàng thích tự mình đánh chiếm thiên hạ, ta ở bên cạnh ủng hộ nàng cũng có sao đâu?
Chỉ cần nàng muốn, ta nguyện vì nàng làm tiên phong, thay nàng chinh chiến, quét sạch mọi trở ngại trên đường cho nàng.
______________
Hai người không coi ai ra gì mà đứng đó trò chuyện, lại khiến không ít người tức giận.
Trình Phi Dương siết chặt nắm đấm, hai mắt lãnh lệ. Đúng lúc này, Kim Dương công chúa ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Phụ hoàng, công chúa Tử Nguyệt Quốc đã chết, chúng
ta không cần lãng phí thời gian vì một người chết, chi bằng nhanh chóng bắt đầu tứ quốc tranh bá còn hơn."
Những lời này thành công kéo lý trí Trình Phi Dương trở về.
Đúng vậy, đối với Trình Phi Dương mà nói, tứ quốc tranh bá mới là chuyện quan trọng nhất lúc này. Còn về tên tiểu tử ngông cuồng kia, đợi kết thúc tranh bá mới tính sổ với hắn cũng không muộn...
"Nếu hoàng nhi của trẫm đã cầu tình, vậy trẫm tạm tha cho các ngươi trước!" Trình Phi Dương lạnh lùng cười, thần thái khí phách hiên ngang mang theo một tia sáng lạnh: "Tuy nhiên, hình như ngươi không phải người của nước nào trong bốn nước, cho nên ngươi không có tư cách tham gia trận tỷ thí lần này."
Thực lực người đàn ông này rất mạnh, ngay cả Kim Dương công chúa cũng không phải đối thủ của hắn ta...
Vì tăng thêm đảm bảo, Trình Phi Dương sẽ không mạo hiểm để Vân Tiêu tham gia tranh bá.
Vân Tiêu giữ nguyên vẻ mặt vô cảm nhìn Trình Phi Dương, sát khí trên người từ từ phát ra ngoài, dần dần hình thành gió lốc, gây áp lực vô hình, làm mọi người chung quanh chỉ hít thở thôi cũng thấy khó khăn, giống như có bàn tay ai đó đang bóp chặt cổ họng mình, làm mình không tài nào thở nổi.
Đột nhiên, một bàn tay mịn màng phủ lên mu bàn tay Vân Tiêu, đè tay hắn lại. Vân Tiêu quay sang nhìn, liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh đang đượm ý cười.
"Đây là trận chiến của ta! Vân Tiêu, ta không thể lúc nào cũng ỷ lại chàng, ta cần dựa vào sức của mình đi tranh đoạt thiên hạ!"
Ánh mắt Vân Lạc Phong rất kiên định, kiên định đến mức khiến Vân Tiêu không thể không thu lại sát khí mà ngoan ngoãn gật đầu: "Được, tất cả đều nghe theo nàng!"