Edit: Sahara
Toàn bộ quảng trường đều trở nên an tĩnh sau khi Trình Phi Dương nói xong.
Thiên Phạt Sâm được mệnh danh là nơi hung hiểm nhất trên đại lục! Tiến vào Thiên Phạt Sâm chính là cửu tử nhất sinh!
Ai cũng không ngờ hoàng đế bốn nước lại thống nhất dùng Thiên Phạt Sâm làm nơi tỷ thí tứ quốc tranh bá.
"Các vị cứ yên tâm!" Trình Phi Dương mỉm cười: "Nơi giấu ngọc tỷ không phải ở sâu trong Thiên Phạt Sâm, chỉ cần mọi người không đi sâu vào bên trong thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu."
Nghe câu này, tim của mọi người mới được thả lỏng.
Tuy vị trí thống lĩnh bốn nước rất hấp dẫn, nhưng bọn họ càng quý cái mạng của mình hơn.
Thần sắc Kim Dương công chúa trước sau vẫn bình tĩnh, nàng ta đảo mắt một vòng qua tất cả những người đến tham gia tỷ thí, khi thấy bọn họ thở phào nhẹ nhõm thì khóe môi khẽ nhếch lên cười khẩy một cái.
Tuy nhiên....
Khi Kim Dương công chúa đảo mắt nhìn đến Vân Lạc Phong một lần nữa, thấy Vân Lạc Phong vẫn giữ nguyên thần thái thản nhiên như không, trong mắt nàng ta liền xuất hiện một tia thưởng thức.
Cô gái này, quả không giống người thường!
Chỉ là, trong tương lai, không biết hai người bọn họ sẽ là bằng hữu.... Hay trở thành kẻ địch?
"Ta đi cùng nàng!"
Vân Tiêu tiến lại gần Vân Lạc Phong hơn, nghiêm túc nhìn thẳng vào nàng.
"Chàng có thể âm thầm đi theo, đừng để người khác phát hiện ra chàng!"
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong biết dù nàng có không đồng ý thì Vân Tiêu cũng sẽ không để một mình nàng đi vào Thiên Phạt Sâm.
Vì vậy, nàng cố tình hạ thấp giọng, nói.
"Ừm!"
Thái độ Vân Tiêu vô cùng nghiêm túc lẫn cương quyết. Đúng là dù Vân Lạc Phong có không cho thì hắn cũng sẽ âm thầm đi theo, có như vậy hắn mới yên tâm.
"À phải, Vân Tiêu..." Vân Lạc Phong dường như sực nhớ ra điều gì, nói: "Mặc Thiên Thành cũng ở nơi này."
Mặc Thiên Thành....
Ba chữ này khiến Vân Tiêu phải nhíu mày, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ ôm chặt Vân Lạc Phong vào lòng: "Ta mặc kệ có bao nhiêu đàn ông thầm thương trộm nhớ nàng, thì nàng cũng chỉ thuộc về một mình ta. Như vậy là đủ!"
Mặc kệ có bao nhiêu người muốn có được nàng, chỉ
cần tâm của nàng vẫn luôn đặt trên người ta, thì ta còn có gì không thỏa mãn?
Tim Vân Lạc Phong lại đập lỡ mất một nhịp.
Điều mà người đàn ông này muốn trước giờ vẫn luôn đơn giản như vậy, chàng không ngăn cản bước chân mình, càng không đuổi cùng giết tận những người đàn ông xuất hiện bên cạnh mình.
Chàng chỉ cần trong lòng mình có chàng là đủ.....
"Khụ khụ..." Kỳ Tô ho hai tiếng, vẻ mặt có hơi xấu hổ: "Hai người không coi ai ra gì mà ân ái với nhau như vậy à? Ít nhất cũng phải nghĩ đến cảm giác của chúng ta một chút chứ! Ta thì cũng thôi đi, nhưng nhị hoàng tử vẫn đang độc thân một mình đấy, các người làm như vậy coi có được không?"
Vốn dĩ Tề Linh không có cảm giác gì, ai ngờ nghe Kỳ Tô nói xong thì khóe miệng liền co rút mấy cái. Hắn đột nhiên cảm thấy, nhìn hai người kia ân ái đúng là có hơi thấy ê răng một chút.
Lúc này, Trình Phi Dương cũng đã phân phó mọi thứ xong xuôi, ông ta chậm rãi đứng dậy, nói: "Tiếp theo, cao thủ Kim Dương Quốc chúng ta sẽ đưa mọi người đến Thiên Phạt Sâm. Thời gian là nửa tháng sau, mọi người tập hợp về lại Phong Vân Thành!"
Thiên Phạt Sâm cách Phong Vân Thành không xa, chỉ có vài dặm đường. Đây cũng là lý do vì sao bọn họ chọn Thiên Phạt Sâm.
Tuy nhiên....
Khi Kỳ Tô nghe đến ba chữ Thiên Phạt Sâm, trên mặt không khỏi xuất hiện chút thương cảm.
Năm đó, sư phụ chính là đi đến Thiên Phạt Sâm xong thì mất hết tin tức, bây giờ hắn cũng sắp đến nơi đó, không biết có thể tìm được sư phụ hay không?