Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
“Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có nhận tội hay không?”
Giọng nói thiếu nữ kiêu ngạo, ngông cuồng không kiềm chế được, nàng có vẻ lười biếng nghiêng người dựa vào ghế ngồi, biếng nhác hỏi.
Sắc mặt Ngũ Trung chợt biến đổi, cắn răng nói: “Ta không biết quan hệ giữa ngươi và Diệp Linh là như thế nào, nhưng mà, Lạc Phong Các này là một tay ta và Diệp Linh gây dựng lên! Nửa năm qua ngươi đã làm được cái gì, ngươi cũng không làm ra cống hiến gì cho Lạc Phong Các chúng ta, tại sao ta lại phải nhận ngươi làm chủ nhân?”
Một thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi, còn có thể có bản lãnh gì? Chắc là do Diệp Linh coi trọng nha đầu này, vì lấy lòng nàng, mới sáng lập ra Lạc Phong Các này.
Mặc dù hắn cũng không có ấn tượng tốt gì cả với Diệp Linh, nhưng không thể không bội phục Diệp Linh này thật đúng là một thiên tài! Còn về phần Vân Lạc Phong ----- hắn đã sớm nghe nói qua, tướng quân Vân Lạc có một tôn nữ là phế vật! Nàng thân là phế vật thì có tư cách gì để cho hắn thần phục!
“Ngũ Trung.” Sắc mặt Diệp Linh lạnh xuống trong nháy mắt, “Nói lời xin lỗi với chủ nhân!”
Ngũ Trung cười lạnh một tiếng: “Lúc ta chưa biết thân phận của nàng thì ta còn có thể cho rằng nàng là đệ tử được một môn phái lánh đời phái đi rèn luyện, nếu không, một thiếu nữ mười bốn tuổi, có bản lãnh gì để cho ngươi thần phục? Nhưng bây giờ sau khi biết được nàng là tôn nữ của Vân Lạc, ta đã sớm bỏ cái loại suy nghĩ ngây thơ này! Diệp Linh, ngươi muốn lấy lòng nha đầu này, vậy chính ngươi tự mà đi lấy lòng, đừng có mà lôi kéo Lạc Phong Các xuống nước! Một phế vật mà thôi, tại sao có thể trở thành chủ nhân của ta?”
Hắn dường như không cảm nhận được cả người Diệp Linh tản mát ra khí lạnh, lạnh lùng nhìn qua: “Nếu như ngươi không muốn làm cái chức Phó các chủ này, vậy thì hãy sớm cút xéo đi, ta không muốn hao tốn nhiều tâm huyết như vậy vào Lạc Phong Các lại hủy trong tay ngươi!”
Sắc mặt Diệp Linh càng ngày càng lạnh, khí lạnh trên người tỏa ra càng nồng đậm, đúng lúc hắn vừa định dùng sức động thủ, một cánh tay mảnh khảnh duỗi tới từ bên cạnh, ngăn cản hắn.
“Ngươi nói ta không có tư cách quản lý Lạc Phong các?” Vân Lạc
Phong nhướng mi cười khẽ, hỏi.
“Không sai.”
Ngũ Trung cao ngạo ngẩng đầu: “Cả ngươi và Diệp Linh đều không có tư cách này!”
“Hửm?” Ý cười trên mặt Vân Lạc Phong càng sâu hơn, “Nếu nói như thế thì chỉ có ngươi mới có tư cách?”
“Nếu như các ngươi không có năng lực quản lý Lạc Phong các, vậy ta cũng chỉ có thể làm hộ.” Ngũ Trung khinh miệt nhìn Vân Lạc Phong, “Ta sẽ không cho phép một phế vật phá hủy đi cơ nghiệp mà ta vất vả cực nhọc xậy dựng lên.”
Diệp Linh liếc nhìn Ngũ Trung giống như một người ngu ngốc.
Nếu như Vân Lạc Phong là phế vật, vậy thì bọn họ được coi là cái gì hả? Hơn nữa, hắn còn có mặt mũi mà tuyên bố có thể quản lý Lạc Phong các chỉ có hắn?
“Diệp Linh, ta đã từng nói, người của ta chưa từng cần có thiên phú quá mức, chỉ cần đảm bảo có đủ trung thành là được, nhưng hôm nay ngươi làm cho ta quá thất vọng.” Vân Lạc Phong lắc đầu một cái, “Đây là người mà nửa năm qua ngươi bồi dưỡng ra được hả?”
Nghe nói vậy, Diệp Linh vội vàng quỳ trên mặt đất: “Chủ nhân, đây là lỗi của thuộc hạ, xin chủ nhân thứ tội!”
“Nhớ, lần sau không được phạm sai lầm như lần này nữa.” Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Diệp Linh, thu hồi ánh mắt, con ngươi đen tà khí chuyển hướng nhìn Ngũ Trung, khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi đứng dậy, “Ngươi vừa mới nói, chỉ có ngươi mới có tư cách nắm trong tay Lạc Phong các? Ta cũng không biết là dã tâm của ngươi lại to lớn như thế?”
Ngũ Trung khẽ cau mày, hắn nhìn Vân Lạc Phong đang đi đến chỗ mình, trong lòng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác bất an...
Nếu quả thật đúng như hắn suy nghĩ, Diệp Linh coi trọng nha đầu này, vì lấy lòng nàng mới làm ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng hắn cũng không cần thiết quỳ xuống trước nàng, đây là chuyện làm nhục tôn nghiêm, Diệp Linh có thể làm được sao?