Edit: Sahara
"Không có!" Vân Lạc Phong cong môi cười, trả lời một cách thản nhiên như không.
"Vậy Vân cô nương đang suy nghĩ chuyện gì?"
"Ta đang nghĩ, người đàn ông của ta, tại sao ngay cả tư thế giết người cũng đẹp đến vậy?"
Kỳ Tô hóa đá ngay tại chỗ.
Hóa ra ở cái thời điểm nguy cấp này mà người còn có tâm trạng quăng thức ăn cho cẩu độc thân à?
Cũng trong lúc này, sắc mặt Lãng Tân Nguyệt đang ngày càng nặng nề hơn.
Trên không trung, đối diện với đám Thần Tôn Giả, động tác của Vân Tiêu vẫn nhanh thoăn thoắt, không hề bị đòn công kích của đối phương cản trở.
Từ khi nào trên đại lục này lại xuất hiện một kẻ đáng sợ như vậy?
Ngoại trừ ả tiện nhân đáng chết Vân Nguyệt Thanh kia ra, còn có kẻ nào đủ bản lĩnh cùng lúc đối mặt với nhiều Thần Tôn Giả như vậy mà vẫn không rớt xuống thế hạ phong chứ?
"Không được! Cứ tiếp tục như vậy e là sẽ xảy ra biến cố."
Ánh mắt Lãng Tân Nguyệt chợt tối đi, ả đột nhiên nhìn về phía cô gái đứng bên dưới, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.
"Các ngươi cản gã đàn ông này lại cho ta!"
Nói xong, Lãng Tân Nguyệt nhanh chóng lao về phía Vân Lạc Phong.
Giữa không trung, Vân Tiêu nhìn Lãng Tân Nguyệt đang lao mình về phía Vân Lạc Phong, khóe môi chợt nhếch lên nụ cười châm chọc.
Người con gái của hắn, không ai hiểu nàng hơn hắn.
Chỉ là một Thần Tôn Giả mà đã vọng tưởng đả thương được nàng?
Đúng là quá coi thường nàng rồi.....
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Vân Tiêu vẫn ra tay. Vân Tiêu phất tay một cái, một lưỡi đao gió sắc bén từ trên trời chém xuống, nhắm thẳng vào Lãng Tân Nguyệt.
Lãng Tân Nguyệt không rảnh quan tâm đến công kích phía sau, ả một lòng lao đến trước mặt Vân Lạc Phong, mắt lóe tia sắc bén, tay giơ cao chém xuống cổ Vân Lạc Phong....
Ngay khi tay Lãng Tân Nguyệt sắp chém tới cổ Vân Lạc Phong, thì có một cánh tay bất ngờ giữ chặt tay của ả lại.
"Trước đó ngươi có nói, những ai đến Thiên Phạt Sâm ngày hôm nay, một kẻ cũng đừng hòng rời đi."
"Bây giờ, câu nói này.... Bổn cô nương trả lại cho ngươi!"
Uỳnh!
Tích tắc sau đó, cả người Vân Lạc Phong được bao phủ bởi một lớp áo giáp bằng vẩy rồng. Nàng tăng thêm lực tay giữ lấy cánh tay Lãng Tân Nguyệt, bàn tay còn lại
chưởng mạnh một chưởng vào ngực ả ta.
Nếu là trước đó, với thực lực của Lãng Tân Nguyệt, chưa chắc đã bị Vân Lạc Phong đánh trúng dễ dàng như thế này.
Đáng tiếc, vừa rồi ả ta quá chủ quan. Lãng Tân Nguyệt không ngờ chỉ một Thiên Thần Giả mà lại có khả năng phản kháng lại ả.
Khi Lãng Tân Nguyệt bị một chưởng của Vân Lạc Phong đánh lui về sau, thì đòn tấn công của Vân Tiêu phát ra lúc nãy cũng vừa đến. Lưng Lãng Tân Nguyệt trúng đòn rồi văng tới trước, miệng phun máu tươi không ngừng.
Cô gái đứng trước mặt Lãng Tân Nguyệt, một thân long lân ánh bạc, uy phong lẫm lẫm, ánh mắt lãnh lệ, đang đứng khoanh tay nhìn xuống ả.
Sắc mặt Lãng Tân Nguyệt đã hơi tái nhợt, sau đó, ả đột nhiên bật cười: "Không ngờ ngươi còn trẻ mà đã có thực lực cao thâm như vậy. Ngay cả tiện nhân kia cũng không sánh bằng ngươi! Đáng tiếc, minh chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Ai bảo ngươi trông giống ả ta như vậy chứ."
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh.
"Nói! Mục đích của các ngươi tới đây là gì?"
Lãng Tân Nguyệt từ từ nhắm mắt lại. Vừa rồi đúng là do bọn họ quá chủ quan. Bọn họ căn bản không ngờ tới, trong các thiên tài chư quốc lại có hai kẻ mạnh như vậy.
Đầu tiên là tên Quỷ Đế chỉ dựa vào thực lực một mình hắn mà đối chọi với đông đảo Thần Tôn Giả. Sau đó là nữ tử Thiên Thần Giả mà lại có bản lĩnh thâm sâu khó lường này. Chỉ với hai người này, Lãng Tân Nguyệt biết, kế hoạch hôm nay.... Thất bại rồi!
Mà khi chứng kiến một màn này, tất cả người của bốn nước đều trợn mắt há hốc mồm.