Edit: Sahara
Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối?
Lẽ nào, cuối cùng nàng vẫn không thể thoát khỏi vận mạng?
Trong lòng Kim Dương công chúa rất không cam tâm, nàng siết chặt nắm đấm, ngẩng cao gương mặt quật cường: "Nếu như, ta không đồng ý thì sao?"
"Kim Dương, phụ hoàng nuôi con bao nhiêu năm qua, cho con hưởng thụ sủng ái mà không kẻ nào có được, cho dù con không nghĩ đến ân dưỡng dục của phụ hoàng thì con cũng nên đi theo Lãng cô nương."
Cả người Kim Dương công chúa run lên, trong lòng càng bị đau đớn và tuyệt vọng bao trùm.
Nàng thà mình được sinh ra trong một gia đình bình thường, cũng không muốn bản thân trở thành công cụ liên hôn.
"Ta hiểu rồi!"
Rất lâu sau, Kim Dương công chúa mới từ từ buông lỏng hai tay, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt cũng dần khôi phục vẻ thanh lãnh và cao ngạo: "Ngài muốn ta gả cho minh chủ liên minh Tự Do, vậy ta gả là được! Coi như là trả ân dưỡng dục cho ngài. Từ nay về sau, ân tình phụ tử của chúng ta cũng giống như sợi tóc này...."
Kim Dương công chúa nắm lấy một lọn tóc, dùng kiếm cắt dứt một cách dứt khoát.
Từng sợi tóc rơi xuống lả tả, như thể hiện quyết tâm của Kim Dương công chúa.
"Hai chúng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Bốn chữ này, Kim Dương công chúa nói như chém đinh chặt sắt. Đồng thời khiến lòng Trình Phi Dương đau như dao cắt.
Ông ta biết, quyết định này đã khiến ông ta mất đi đứa con gái mà ông ta yêu thương, tự hào nhất.
"Kim Dương, đừng trách phụ hoàng! Phụ hoàng cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi!"
Bất đắc dĩ?
Kim Dương cười lạnh, ánh mắt đầy châm chọc: "Ngài không hề bất đắc dĩ, chẳng qua đối với ngài mà nói, ta và mẫu hậu không quan trọng bằng hoàng vị của ngài."
Trình Phi Dương không hề phản bác, bởi vì điều Kim Dương công chúa nói là sự thật. Một người đang đứng ở vị trí cao, làm sao cam tâm để bản thân ngã xuống?
Cái loại cảm giác mất mát ấy, Trình Phi Dương không cách nào tiếp nhận được.
"Còn nữa....." Kim Dương công chúa nói tiếp: "Sau này ta không còn là Kim Dương công chúa nữa, cũng không còn là nữ nhi của Trình gia. Ta sẽ theo họ Liên Nguyệt của mẫu thân. Từ đây về sau, tên của ta là..... Liên Nguyệt Sinh!"
Sau khi nói xong câu này, Kim Dương công chúa liền phất tay áo bỏ đi, bóng lưng của nàng thẳng tắp mà kiên quyết, đôi mắt lóe
lên ánh sáng nghiêm nghị.
Nhìn bóng dáng Kim Dương công chúa rời đi, hai chân Trình Phi Dương bỗng thấy vô lực. Chính ngay lúc này, ông ta chợt giác ngộ, bản thân đã mất đi rất nhiều người thân....
Nhưng.... Ông ta có còn cách nào nữa đâu, không phải sao?
Chẳng lẽ thật sự đối địch với liên minh Tự Do?
Hiện tại, trên đại lục này, còn có bao nhiêu người là đối thủ của liên minh Tự Do?
______________
Bên ngoài Phong Vân Thành, Vân Tiêu và Vân Lạc Phong không hề ngừng bước, còn chưa đợi binh lính giữ thành kịp phản ứng thì hai người đã xông vào trong thành, tiến thẳng đến dịch trạm.
Lúc này, tại dịch trạm, Trình Phi Dương đã sớm thu thập xong hành lý, mang theo những người còn lại rời đi. Vân Lạc Phong tìm khắp dịch trạm cũng chỉ phát hiện cung nữ Tiểu Cúc đang hôn mê bất tỉnh.
Vì muốn biết Phong Vân Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên Vân Lạc Phong cho cung nữ Tiểu Cúc uống linh dược.
Tiểu Cúc từ từ tỉnh dậy, đầu óc vẫn chưa kíp tỉnh táo thì bên tai đã nghe thấy giọng nói tà khí của Vân Lạc Phong.
"Ngươi có biết Kim Dương công chúa của Kim Dương Quốc ở đâu không?"
Công chúa?
Tiểu Cúc sửng sốt, xong lập tức trở nên nôn nóng: "Công chúa bị một nữ tử của liên minh Tự Do mang đi mất rồi!"
Trước đó, Tiểu Cúc bị Trình Phi Dương đả thương, nhưng Tiểu Cúc vẫn mơ mơ màng màng nhìn thấy một nữ tử xuất hiện đưa Kim Dương công chúa đi. Tiểu Cúc còn nghe thấy hoàng đế nói nữ tử kia là người của liên minh Tự Do.
"Vân Tiêu, Kim Dương từng nhắc nhở ta, nên bất luận thế nào ta cũng phải cứu cô ấy!" Vân Lạc Phong nâng tầm mắt nhìn Vân Tiêu: "Huống chi, người của liên minh Tự Do còn tổn thương mẫu thân ta."