Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Nguy cơ (1)


trước sau

Edit: Sahara

Giữa lúc tâm tư Liên Nguyệt Sinh trăm mối ngổn ngang, thì thân mình Vân Lạc Phong đã đứng vững trên mặt đất.

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn lần lượt từng người một trong đám nam tử trẻ tuổi kia, đáy mắt dấy lên tia hàn quang lạnh thấu xương, làm nội tâm người bị nhìn đến cũng phát lạnh theo.

"Thì ra liên minh Tự Do cũng chỉ có vậy!"

Vân Lạc Phong buông Liên Nguyệt Sinh ra, cất bước uyển chuyển đi về phía đám nam tử trẻ tuổi kia.

"Ngươi là người phương nào? Lại dám xâm nhập liên minh Tự Do chúng ta?"

Thần sắc đám nam tử kia trở nên hốt hoảng, cùng nhau rút vũ khí chĩa về phía Vân Lạc Phong.

"Ta là người đến giết lũ người bại hoại các ngươi!"

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng vung tay nhấc lên một trận cuồng phong đánh về phía đám nam tử kia. Đám nam tử trẻ tuổi kia còn chưa kịp nhận ra điều gì thì thân thể đã bị cuồng phong thổi bay đi.

Trong đó, có một người trùng hợp té xuống trước mặt vị trưởng lão dẫn đường cho Vân Lạc Phong.

"Trưởng lão, cuối cùng ngài cũng đến!" Người này còn chưa kịp vui mừng nói câu tiếp theo thì đã bị giọng nói lạnh lùng của vị trưởng lão cắt ngang.

"Chúng ta đều đã bị Lãng Tân Nguyệt lừa gạt! Lão minh chủ sớm đã giao ấn giám cho Nguyệt Thanh, còn có cả di ngôn của ngài, những gì minh chủ và Lãng Tân Nguyệt nói đều là bịa đặt. Vị cô nương này chính là nữ nhi thân sinh của Nguyệt Thanh, còn cô nương suýt bị các người làm nhục chính là Kim Dương công chúa của Kim Dương Quốc...."

Đám nam tử trẻ tuổi đồng loạt biến sắc, nhất thời quên cả xin tha mạng.

"Các ngươi tự cầu đa phúc đi!"

Trưởng lão bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nhìn đám người trẻ tuổi của liên minh một lần cuối rồi xoay người bỏ đi.

Liên Nguyệt Sinh mang theo tâm trạng phức tạp nhìn chằm chằm bạch y nữ tử trước mặt mình.

Người được xem là thân nhân thì tự tay đẩy nàng vào hố lửa.

Còn người vốn xa lạ thì lại......

Đưa tay giúp đỡ?

Nàng nên có cảm giác gì đây? Thất vọng.... Hay vui mừng?

"Cô nương!"

Đám nam tử trẻ tuổi ở đây cuối cùng cũng tiêu hóa xong những gì mà vị trưởng lão kia vừa nói, bọn họ không dám bày ra dáng vẻ kiêu căng như vừa nãy nữa,
mà cùng nhau quỳ xuống cầu xin: "Xin cô nương tha cho chúng tôi một mạng, là chúng tôi có mắt không tròng, tin lầm lời gièm pha của Lãng Tân Nguyệt, xin cô nương tha cho chúng tôi lần này, về sau, chúng tôi tuyệt đối không dám tái phạm."

Nói xong, người nọ lập tức khấu đầu. Hai, ba cái đã làm cái trán xanh tím, nhưng hắn ta dường như không thấy đau, vẫn tiếp tục khấu đầu, lát sau, trán hắn bắt đầu chảy máu.

Tuy nhiên, giờ phút này, hắn ta chỉ còn lại cảm giác khiếp sợ, đâu còn biết đến chút đau đớn này.

"Các ngươi vì tin lời gièm pha của Lãng Tân Nguyệt mới phạm phải sai lầm này? Thật sự là vậy sao?" Vân Lạc Phong nheo đôi mắt đầy ánh sáng tà mị, hỏi.

Người nọ vội vã gật đầu: "Đúng vậy! Đúng thật là vậy!"

Vân Lạc Phong cười: "Thế nhưng, ta lại thấy các ngươi là bị dục vọng của chính các ngươi chi phối. Nếu các ngươi biết được Kim Dương có thể chất thuần âm, thì dù có Lãng Tân Nguyệt hay không, các ngươi cũng sẽ bắt Kim Dương công chúa. Mục đích chính là để thỏa mãn dục vọng của các ngươi."

Theo mỗi một câu Vân Lạc Phong thốt ra, đám nam tử kia càng cảm nhận được áp lực trong không khí nặng nề thêm một phần.

"Vì thế....." Vân Lạc Phong liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn tự mình nhảy xuống, hay là muốn ta giúp các ngươi nhảy xuống?"

Vân Lạc Phong chỉ tay xuống vực thẳm.

"Chạy!"

Đám nam tử cùng hít một hơi khí lạnh, quay sang nhìn nhau rồi bất ngờ lao mình chạy nhanh vế phía chân núi.

Nào ngờ, còn chưa chạy quá ba bước thì đã bị một bàn tay to túm lấy cổ áo ném thẳng xuống vực.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện