Edit: Sahara
Hồng Loan cười chua xót: "Xin lỗi, ta không thể kiên trì được nữa. Ta tưởng sử dụng bí pháp đó sẽ có thể giết được chúng, không ngờ, ta đã quá xem thường những người này..."
"Nếu huynh đã trở về, vậy trách nhiệm bảo vệ Vân gia, ta giao lại cho huynh...."
Hồng Loan vẫn mỉm cười như cũ, nhưng hơi thở của nàng lại càng lúc càng yếu dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất nơi lòng ngực của Nam Cung Vân Dật.....
"KHÔNG!"
Nam Cung Vân Dật siết chặt cả người Hồng Loan vào lòng, phát ra một tiếng gầm thống thiết.
Mấy người Hồng Lăng cùng ngây dại, ngơ ngác đứng yên tại chỗ nhìn Hồng Loan đang được Nam Cung Vân Dật ôm trong lòng.
"Lão châu chủ!"
Không biết người nào thét lên một tiếng kinh hãi, những người khác lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy Hồng Lăng đã ngất xỉu. Hai người trong số đó nhanh chóng chạy tới đỡ lấy cả người Hồng Lăng.
"Vân đại ca...." Mắt Ninh Hân nhuộm đầy bi thương: "Là chúng ta liên lụy Hồng Loan cô nương, tất cả đều là lỗi của chúng ta....."
Nếu Vân gia họ đủ mạnh, có phải sẽ không xảy ra những chuyện như hôm nay không?
Nếu họ không theo Hồng Loan về Đông Châu, có phải Hồng Loan sẽ không chết không?
Cho nên, tất cả đều là lỗi của Vân gia họ?
Là chính họ đã hại Hồng Loan.
Nam Cung Vân Dật vẫn ôm chặt thi thể Hồng Loan, y từ từ đứng lên, hai mắt y lúc này đã phủ đầy tơ máu, ngập tràn sát khí liếc nhìn nam nhân đứng cách đó không xa.
"Là ngươi hại chết Hồng Loan!"
"Kẻ tổn thương nàng, đều đáng chết!"
Lúc Nam Cung Vân Dật nói lời này, thân mình đều run lên.
Thời khắc này, trong đầu Nam Cung Vân Dật chỉ có một ý nghĩ.
Giết bọn người kia, báo thù cho Hồng Loan!
Nam nhân kia cười lạnh: "Ngươi và nha đầu kia chỉ là Thần Linh Giả mà thôi, ngươi cho rằng ngươi đủ bản lĩnh giết ta à?"
Nam Cung Vân Dật không trả lời, mà từ từ đặt thi thể Hồng Loan xuống, đáy mắt Nam Cung Vân Dật lúc này chỉ còn lại dịu dàng nồng ấm.
"Chờ ta! Chờ ta giết hết những kẻ đó, ta sẽ đi theo nàng. Bất kể đi trên cầu Nại Hà hay băng qua dòng Vong Xuyên, chúng ta đều không xa nhau."
Quá trình hai người họ quen biết không được vui vẻ gì mấy, hắn chỉ vô tình thấy nàng tắm,
từ đó về sau liền bị nàng truy sát không ngừng.
Có ai ngờ rằng, trong lúc bị nàng truy sát, hắn đã sa vào lưới tình của nàng tự lúc nào, chính hắn cũng không biết.
Khi Nam Cung Vân Dật vừa đặt thi thể Hồng Loan xuống đất, hắn liền trở tay, một thanh kiếm lập tức xuất hiện.
Cả người Nam Cung Vân Dật như một cơn gió, nháy mắt đã tới trước mặt nam nhân kia.
Nam nhân kia cũng rút kiếm, cả hai người đều khuếch tán lực lượng cường đại, làm cho thiên địa cũng phải biến sắc.
Hai người, một người là Thiên Thần Giả, người còn lại, chỉ là Thần Linh Giả.
Thế nhưng.......
Trước đó, ngọn lửa của Hồng Loan đã khiến nam nhân kia bị nội thương, nên khi đối diện với Nam Cung Vân Dật hùng hùng hổ hổ như vậy, hắn ta ứng phó có chút khó khăn.
Nếu không phải như vậy, e là Nam Cung Vân Dật không có khả năng đánh thắng nam nhân kia.
Còn về những cao thủ khác của Tần gia.....
Bọn chúng đều bị ngọn lửa của Hồng Loan thêu rụi thành tro hết cả rồi....
______________
Dưới tiếng gọi không ngừng nghỉ của chúng trưởng lão Đông Châu, Hồng Lăng từ từ tỉnh dậy. Khi liếc mắt nhìn đến thi thể nằm yên bất động của Hồng Loan, đáy mắt Hồng Lăng lập tức tràn đầy bi thương tuyệt vọng.
Đời này của ông chỉ có một đứa con gái, ông đã dành hết tất cả tình yêu thương cho nó.
Bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bảo ông làm sao chịu nổi?
Vân lão gia tử đi đến trước mặt Hồng Lăng, cúi người thật sâu, gương mặt già nua ngập tràn áy náy.
"Hồng lão châu chủ, tất cả mọi chuyện đều từ Vân gia mà ra, Hồng Loan cô nương cũng vì Vân gia mà chết, là Vân gia chúng tôi có lỗi với ngài."