Edit: Sahara
"Châu chủ Nam Châu, mặc kệ ông có nói thế nào thì Quân gia cũng sẽ không bảo vệ các người đâu."
Nói xong, trưởng lão Thánh Nữ Tộc lười nhiều lời cùng kẻ ngu xuẩn này, bà phất vạt áo một cái rồi đi vào Quân gia.
Châu chủ Nam Châu biến sắc, vừa định theo trưởng lão Thánh Nữ Tộc đi vào, nhưng trưởng lão Thánh Nữ Tộc lại như có thêm đôi mắt ở phía sau, bà phất tay một cái, đạo lực lượng cường hãn đánh mạnh vào lòng ngực châu chủ Nam Châu khiến ông ta lùi về sau ba bước, sắc mặt nhăn nhó khó coi.
"Quân Lâm Thiên, ông ra đây cho ta, ông không thể thấy chết không cứu!"
Thấy những người này không cho mình vào Quân gia, châu chủ Nam Châu trực tiếp đứng ngoài cửa gào thét.
"Chúng ta tốt xấu gì cũng là người cùng một đại lục, ông không thể không cứu ta!"
"Lão gia chủ, cầu xin ngài cứu tôi, tôi thật sự không muốn chết...."
Câu nói cuối cùng, châu chủ Nam Châu đã hạ giọng đến cực điểm, đầy vẻ cầu xin và run rẩy.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại, Quân gia chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của toàn Thất Châu, ông ta muốn bắt lấy không buông, chỉ tiếc, người ta lại không cho ông ta cơ hội này.
Đúng lúc này, trên bầu trời Quân gia bỗng vang lên giọng nói trầm trầm của Quân lão gia tử.
"Lúc trước ngươi không ra tay tương trợ, bây giờ còn có mặt mũi đến cầu xin ta? Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức cút đi ngay! Bằng không, không đợi người Linh Thần Đại Lục tới, chính ta sẽ giết ngươi trước!"
Giọng nói Quân lão gia tử uy nghiêm khí phách, dù chưa nhìn thấy người, nhưng chỉ giọng nói thôi đã đủ khiến người ta run sợ. Tựa như một ngọn núi lớn đè trên người, làm châu chủ Nam Châu không cách nào thở được.
Lần này, châu chủ Nam Châu không dám dây dưa nữa, lập tức ủ rũ rời đi.
Ông ta biết, quyết định sai lầm ngày đó đã khiến ông ta phải hối hận cả đời...
"Gia gia, ông ta đi rồi!"
Quân Linh Nhi đến bên cạnh Quân Lâm Thiên, nhỏ nhẹ nói: "Gia gia nói xem, chúng ta thật sự có thể đối kháng với cường giả Linh Thần Đại Lục à?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle
|| []).push({});
"Chúng ta phải có lòng tin vào Vân nhị thúc thúc con, hiện giờ hắn là Thần Quân duy nhất ở đây, chắc chắn hắn sẽ bảo vệ chúng ta an toàn. Nhưng chúng ta cũng cần chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, trận chiến này có lẽ sẽ kéo dài rất lâu...." Quân Lâm Thiên khẽ thở dài một tiếng.
Vân Thanh Nhã dù mạnh nhưng cũng chỉ có một thân một mình, Linh Thần Đại Lục lại có rất nhiều cao thủ. Nói thật, trong lòng ông cũng không nắm chắc bao nhiêu phần thắng.
"Nếu Vân tỷ tỷ có ở đây thì tốt quá!"
Vân tỷ tỷ lợi hại như vậy, nhất định có thể đối phó những kẻ địch kia.
"Lão gia chủ, không xong! Đại sự không xong rồi!"
Bỗng nhiên, một giọng nói cuống quýt từ bên ngoài truyền vào, giọng điệu vô cùng hốt hoảng: "Người Linh Thần Đại Lục lại tới nữa, những kẻ tới lần này còn mạnh hơn cả lần trước."
"Cái gì?" Trái tim Quân Lâm Thiên như muốn nhảy ra ngoài, ông há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, Vân Thanh Nhã chậm rãi từ ngoài đi vào, hắn khoanh tay trước ngực, sắc mặt bình tĩnh: "Quân lão gia tử, hiện nay trong Quân thành, ngoại trừ Quân gia thì vẫn còn không ít bá tánh, Thanh Nhã không muốn gây ra nhiều thương vong, nên Thanh Nhã định ra ngoài thành đối địch. Nhiệm vụ bảo vệ bá tánh trong thành xin giao lại cho ngài."
Vân Thanh Nhã xuất thân từ tướng quân thế gia, điểm khác nhau với Vân Lạc Phong là, Vân Thanh Nhã có đặt bá tánh thiên hạ trong lòng. Đương nhiên, Vân Thanh Nhã cũng không phải thánh nhân, loại người như châu chủ Nam Châu, hắn tuyệt đối không che chở.