Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Làm người quá kiêu ngạo cũng không phải chuyện gì tốt! Nếu ngươi khăng khăng làm bậy, lão phủ đành phải ra tay giáo huấn ngươi một chút hỡi tiểu nha đầu tóc vàng kia!"
Xôn xao!
Thân thể lão già bỗng hóa thành trận gió ôn dịch, trong nháy mắt đã nhào tới trước mặt Vân Lạc Phong.
Tay ông nhào tới như móng vuốt chim ưng, hung ác mà bén nhọn, trong mắt tràn đầy sự tàn nhẫn.
Vân Lạc Phong cười nhạt, nhìn bóng dáng lão già đang lao tới, nàng chẳng hề trốn tránh một chút nào, mặt mày tràn đầy ý cười.
Nhìn tư thái thiếu nữ giống như trong lòng đã có dự liệu, lão già càng thêm phẫn nộ, công kích hung mãnh hơn, dường như muốn một chiêu lấy mạng Vân Lạc Phong.
Nhưng mà……
Đúng vào lúc tay của tên già kia chỉ còn cách mặt Vân Lạc Phong khoảng một mi li mét (.-. thông cảm bà con, truyện xuyên không nên còn vài từ hiện đại), bất thình lình, một cơn giận dữ truyền xuống đỉnh đầu ông, mang theo khí thế như chẻ tre.
“Ai dám đả thương cháu gái của lão tử?”
Ầm!
Một luồng sức mạnh hung hăng đánh tới từ phía sau, hung mãnh mà tàn nhẫn, lão già không còn rảnh rỗi để lo Vân Lạc Phong ở trước mặt nữa, vội vàng xoay người về phía khí thế bất chợt nổ ra kia, một tiếng ầm vang lên, sức mạnh bùng nổ tỏa ra khắp người ông, tro bụi phất phơ, che trời lấp đất.
Cùng lúc đó ở trên kiệu, nam nhân mặt than lãnh khốc kia chầm chậm thu tay lại, tiếp tục đút hoa quả vào miệng Vân Lạc Phong, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Có lẽ đệ nhất cao thủ hoàng tộc cũng không ngờ được, vừa rồi khoảng cách chết người gần như thế, nếu không nhờ ông phản ứng nhanh nhẹn, quay ra sau đối phó Vân Lạc, nói không chừng ông đã bỏ mạng ngay tại đây.
Nếu Vân Lạc đã tới thì Vân Tiêu không định ra tay nữa, rốt cuộc đây là ân oán Vân gia, Vân gia đã có năng lực giải quyết phiền toái, hắn chỉ cần đứng bên cạnh nhìn xem thôi.
Nếu Vân gia không giải quyết được khó khăn, hắn mới ra tay tương trợ!
“Vân Lạc!”
Lão già nhìn Vân Lạc đang xông tới trước mắt, khuôn mặt già cỗi đột nhiên trầm xuống, lạnh giọng nói: "Xem ra ngươi tới rất đúng lúc, nếu không nhờ ngươi tới quá đúng lúc
như vậy, cháu gái ngươi đã vong mạng ngay tại đây rồi."
Vân Lạc cười mấy tiếng ha ha: “Lâm Thiên, hẳn là ngươi nên cảm tạ ta tới đúng lúc mới phải, nói cách khác, kẻ vong mạng tại đây chính là ngươi."
Cháu gái nhà mình có Vân Tiêu đi theo bên cạnh, đồ già Lâm Thiên kia tính là gì chứ? Ông đảm bảo ngay cả một ngón tay của cháu gái bảo bối, đồ già kia cũng chẳng chạm vào được!
Quả nhiên, tiểu tử Vân Tiêu này khiến người ta thật sự yên tâm.
Chẳng qua……
Ông sớm đã muốn tranh đua cao thấp với đệ nhất cao thủ hoàng tộc, vì thế mới không nhẫn nại được mà tiến vào hoàng cung!
“Lâm lão.” Cao Đồ bước nhanh đến bên cạnh Lâm Thiên, phẫn hận nhìn về phía Vân Lạc đang cười tí tửng: "Đồ già kia muốn mưu phản, xin Lâm lão tướng lập tức xử tử ông ta, răn đe cảnh cáo!"
Lâm lão hơi nhíu mày, Cao Đồ này quả là ngu ngốc, rõ ràng đồ già Vân Lạc kia có chuẩn bị trước mới tới, hôm nay chỉ sợ không thể chém giết đối phương một cách dễ dàng!
Nghĩ đến đây, Lâm lão trầm ngâm một hồi rồi hỏi: "Vân Lạc, ngươi đã đột phá tới Cao Linh Giả trung cấp ư?"
“Không sai!” Vân Lạc ngước mặt lên, đắc ý nói::Vận khí của ta không tồi, trước đó không lâu đã đột phá tới Cao Linh Giả trung cấp! Chỉ là ngứa nghề không nhịn được, muốn tới tìm ngươi luyện tập ấy mà."
Thật ra, sở dĩ Vân Lạc có thể đột phá là nhờ lúc trước, Vân Lạc Phong cho ông ăn một viên Linh Quả.
Tuy lão nhân rất ưng khoe khoang nhưng vẫn tương đối biết chừng mực, biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói. Nếu việc cháu gái nhà mình có Linh Quả trong tay bị truyền ra ngoài, thứ chờ đợi Vân gia chính là cơn ác mộng!