Vân Lạc Phong hơi hơi nhếch môi: "Chẳng những nàng nói cho ta biết từ nhỏ nàng đã định hôn với ngươi, còn nói thêm trong tay của ngươi có tín vật đính ước của hai người các ngươi, không biết có chuyện này không?"
Vân Tiêu suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu một cái: "Không rõ ràng lắm, nàng nói tín vật đính ước là..."
"Một khối ngọc bội có khắc chữ Lăng."
Vân Tiêu trầm mặc lại, chân mày nhíu chặt dường như đang suy tư điều gì đó, nhưng hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra cái ngọc bội kia có hình dạng gì.
"Trong tay ta cũng không có ngọc bội mà nàng nói."
Thời điểm hắn rời Tiêu gia, hai bàn tay trắng, làm sao có ngọc bội được? Vì vậy, vật mà Vân Lạc Phong nói, thật sự hắn không có.
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Vân Tiêu: "Lúc ngươi đi, mẹ ngươi không cho ngươi cái gì?"
"Không có."
Vân Tiêu trả lời rất chắc chắn, một đôi mắt màu đen tràn đầy sự chân thành tha thiết và nghiêm túc: "Tin tưởng ta, trước đây ta và nàng ta tuyệt đối không có loại quan hệ như nàng nói."
Đối với lời của Vân Tiêu, dĩ nhiên là Vân Lạc Phong tin không hề nghi ngờ, chỉ là dáng vẻ của Lăng Dao không giống như là đang nói dối.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng.
Mẫu thân Vân Tiêu không đưa ngọc bội kia cho hắn!
"Không có việc gì," Vân Lạc Phong nhấc đùi đẹp lên, hoạt động bả vai mỏi nhừ, giọng nói lười biếng vang lên, "Vân Tiêu, ngươi đến giúp ta xoa bóp bả vai."
Vân Tiêu mím nhẹ môi mỏng, yên lặng đi đến bên người Vân Lạc Phong, tay của hắn hạ xuống bả vai của thiếu nữ, nhìn từ phía sau. có thể nhìn xuyên thấu bộ váy của thiếu nữ, nhìn thấy làn da trắng nõn như ngọc.
Nhịp tim Vân Tiêu bỗng nhiên đập mạnh, ánh mắt không thể dời khỏi người thiếu nữ, cứ ngẩn ngơ nhìn nàng.
"Vân Tiêu?"
Vân Lạc Phong thấy Vân Tiêu vẫn chậm chạp chưa có làm, quay đầu nhìn nam tử ở sau lưng.
Sau khi nhìn thấy trong mắt nam nhân có chứa tính xâm chiếm, nàng hơi nheo đôi mắt lại, nụ cười bên miệng lộ ra hơi thở nguy hiểm.
"Muốn nhìn?"
"Muốn."
Vân Tiêu là một nam nhân rất thành thật, chẳng những thân thể không nói dối, ngay cả lời nói từ trong miệng cũng không có một câu nói dối.
hắn muốn nhìn nàng, cho nên hắn rất thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nụ cười trên mặt thiếu
nữ càng sâu, nàng từ trên ghế quý phi đứng lên, đi mấy bước đến gần thân thể nam nhân.
"Vậy...Ta cởi hết cho ngươi nhìn, được không?"
Ầm!
Giọng nói thiếu nữ mập mờ cộng thêm động tác trêu đùa, làm cho nam tử trực tiếp sung huyết não, trong nháy mắt làm thân thể hắn bị kích thích có phản ứng...
Cho dù mấy ngày nay hai người đồng giường cộng chẩm, nhưng Vân Lạc Phong chưa từng cởi hết y phục trước mặt Vân Tiêu, cho dù là ở trên giường, nàng cũng mặc đồ lót, cũng khó trách nghe được lời của nàng, trong lòng Vân Tiêu sinh ra nhiệt hỏa dục vọng.
Cảm nhận được hơi thở của nam nhân trong nháy mắt trở nên hổn hển, Vân Lạc phong không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Vân Tiêu, ta chọc ngươi đó, muốn ta cởi hết cho ngươi xem...Vậy thì chúng ta cần phải giải quyết xong chuyện của Tiêu gia đã."
Nghĩ đến người Tiêu gia vũ nhục Vân Tiêu, trong lòng Vân Lạc Phong lại lần nữa dâng lên sát ý, trong đôi mắt màu đen mang theo nồng nặc lạnh lẽo.
Tiêu gia!
Lúc trước cũng chỉ là bắt đầu, còn về sau này, nàng sẽ làm cho người Tiêu gia vĩnh viễn phải hối hận!
Sống không bằng chết!
Vân Tiêu nhìn dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ, trong mắt đen lãnh khốc thoáng qua suy nghĩ sâu xa, tròng mắt của hắn vẫn thâm thúy như đêm tối như cũ, làm cho không có người nào có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng nam nhân này.
Hôm sau.
Ngày mới vừa mới rạng, sau khi Vân Lạc Phong rửa mặt xong đẩy cửa phòng ra, bỗng nhiên có một hình ảnh màu xám tro ở cửa chiếu vào trong mắt của nàng.