Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 362: Chữa bệnh (4)


trước sau

Editor: QR2

Nam nhân hơi sửng sốt, nhẹ gật đầu: “Ta cho nó uống nước thánh.”

“Nước thánh gì?” Vân Lạc Phong liếc nhìn nam nhân: “Có thể lấy ra cho ta xem một chút không?”

Nam nhân chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn đem một lọ nước thánh màu trắng ngà ra.

Đới Lập vốn định ngăn lại nhưng mà lời nói đến bên miệng rồi lại bị nam nhân ngăn lại, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt oán giận hung hăng nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, giống như Vân Lạc Phong chính là vì muốn lừa nước thánh này mà đến.

“Tiểu Mạch, ngươi có nhìn ra nước thánh này là cái gì hay không?”

Vân Lạc Phong tiếp nhận nước thánh, cúi mặt xuống, dùng linh hồn truyền âm hỏi.

Một lúc lâu sau trong đầu nàng truyền đến giọng nói mềm mại của Tiểu Mạch: “Chủ nhân, Linh Tủy này chính là thứ tốt chỉ là Linh Tủy này không thuần túy, nếu người tinh luyện được tinh hoa bên trong, có thể  khiến cho thực lực của ngươi từ Địa Linh Giả sơ cấp thăng cấp thành trung cấp.”

Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe sáng, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua ánh sáng khác thường, nàng tiếp tục hỏi: “Thương thế của tiểu nữ hài này nghiêm trọng như thế, có quan hệ với Linh Tủy này hay không?”[QR2][dienndanlequydon]

Tiểu Mạch lắc lắc đầu: “Chắc chắn nàng không ngừng dùng Linh Tủy còn có một thứ khác, nhưng mà nhất thời ta nhìn không ra rốt cuộc là cái gì?”

Vân Lạc Phong trầm mặc, nàng suy tư một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn nam nhân: “Ngoại trừ nước thánh này các ngươi còn cho nàng uống cái gì hay không?”

Nam nhân nhíu mày trầm tư, nhưng hắn suy nghĩ một lát vẫn không nghĩ ra được ngoại trừ nước thánh Lâm Nhược Bạch còn dùng cái gì.

“Hình như không còn thứ gì khác.”

Nhìn thấy vẻ mặt như thế của nam nhân, Vân Lạc Phong cũng hiểu rõ hắn thật sự không biết tình hình của Lâm Nhược Bạch.

“Ta có biện pháp chữa trị cho nàng.” Thiếu nữ chậm rãi mở miệng.

Đôi mắt của nam nhân dường như có lửa, sáng lên, hô hấp có chút dồn dập nhìn Vân Lạc Phong.

Ngay cả tiểu lão đầu cũng không nhớ được mục đích bản thân, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thiếu nữ.

“Ngươi thật sự có biện pháp cứu nữ nhi của ta?”

Nam nhân này coi như muốn thử mọi cách khi đã tuyệt vọng, chỉ cần có thể cứu chữa cho nữ nhi bảo bối của hắn, hắn tuyệt đối sẽ
không bỏ qua một chút hy vọng nào!

“Không sai.” Vân Lạc Phong nhẹ vuốt cằm: “Nhưng mà ta có một yêu cầu, sau khi nàng khỏe mạnh, ta muốn nàng làm đồ đệ của ta, lưu lại bên cạnh ta.”

Nếu Tiểu Mạch nói nữ hài này có chỗ đặc biệt, vậy nàng chỉ có giữ nàng ở bên cạnh mới có thể an tâm.

Nghe vậy, chân mày nam nhân lại nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ cái gì, rất nhanh hắn hạ quyết tâm, cắn chặt răng: “Chỉ cần ngươi có thể chữa trị tốt cho Tiểu Bạch, ngươi có thể dẫn nó theo.”

Đây là nữ nhi duy nhất của hắn, hắn sao nhẫn tâm để nó chết đi như vậy? Chỉ cần có thể làm cho nó sống lại, mặc dù rời khỏi hắn thì đã sao?

“Đại nhân!”

Đới Lập nôn nóng gọi: “Tiểu thư nàng…”

“Đới Lập, ngươi không cần nói thêm gì nữa, tâm ý ta đã quyết.” Nam nhân khoát tay: “Hiện tại đối với ta mà nói, bất luận thân phận của Tiểu Bạch là gì, nó đều là nữ nhi của ta, thân là một người phụ thân, tuyệt đối không nguyện ý nhìn nữ nhi chết đi! Cho nên, nếu nó có thể sống tiếp, chẳng sợ phụ tử chúng ta cách xa nhau, ta cũng không oán không hối.”

“Ngươi nói nghiêm trọng quá rồi.” Thân mình Vân Lạc Phong lười biếng dựa vào mép giường: “Ta chỉ mang nàng đi, không phải muốn cho phụ tử các ngươi vĩnh viễn không gặp nhau, nếu ngươi muốn gặp nàng lúc nào cũng đều có thể đi tìm nàng.”

Đôi mắt của nam nhân sáng lên: “Thật sự ta còn có thể nhìn thấy Tiểu Bạch?”

Vân Lạc Phong hơi gật đầu: “Ngươi muốn gặp nàng thì có thể đi tìm nàng, mặt khác, nước thánh này của ngưoi coi như trả phí chữa trị cho ta.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện