Nhưng mà Lâm Nhược Bạch lại không dám bước lại.
Bởi vì ánh mắt của nam tử đang ôm chặt Vân Lạc Phong quá mức đáng sợ, lãnh khốc giống như một vị sát thần, làm trái tim nàng không nhịn được run rẩy một cái.
"Vân Tiêu ngươi đừng hù dọa nàng."
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn bóng dáng Lâm Nhược Bạch đang phát run lên, mày nhẹ nhàng nhíu lại, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười làm động lòng người.
Sau khi vừa dứt lời, Vân Lạc Phong mới thu hồi ánh mắt của mình, cùng lúc đó, Lâm Nhược Bạch cảm giác được tim mình đang treo cao rốt cuộc cũng hạ xuống, hơi thở lãnh khốc quanh quẩn bên người nàng cũng biến mất theo.
"Sư phụ," Lâm Nhược Bạch vẫn lôi kéo Vân Lạc Phong, ủy ủy khuất khuất nói, "Mấy canh giờ vừa qua, người có phát hiện người quên mất ai không?"
Vân Lạc Phong nói thật: "Lúc bắt đầu quả thật quên mất, sau đó ta lại nghĩ tới, chỉ là ta nghĩ ngươi có thể tìm được đường đến Tiêu gia, cho nên không đi tìm ngươi."
"Sư phụ," Ánh mắt Lâm Nhược Bạch càng ngày càng u oán, giống như oán linh nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, "Ta là một người lớn sống sờ sờ như vậy mà người cũng quên mất được, xem ra sức quyến rũ của sư công vô hạn."
Kiểu sư phụ trọng sắc khinh bạn này đến ngay cả đồ đệ bị lạc mất cũng không có phát hiện, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vân Lạc Phong dừng một chút: "Mị lực của sư công ngươi quả thật quá lớn, có hắn ở đây, đúng là ta quên mất ngươi."
Vốn là nàng không nói lời này còn tốt, nàng vừa nói xong, làm Lâm Nhược Bạch ủy khuất đến thiếu chút thì khóc lên.
Thức ăn ngon bị hỏng còn chưa tính, nhưng ngay cả sư phụ cũng vứt bỏ nàng...
"Đúng rồi," Vân Lạc Phong nhẹ cau mày, tầm mắt chuyển sang nhìn Lâm Nhược Bạch, "Ngươi đi vào Tiêu gia mà không có ai ngắn cản ngươi sao?"
Lâm Nhược Bạch mếu cái miệng nhỏ nhắn: "Ta đốt luôn cả râu ria và y phục của Tiêu lão đầu, còn ném hắn trên đường cái, sư phụ, ta có làm cho người chọc phải phiền toái hay không?"
Ý lời này của nàng là, nếu bởi vì nàng động thủ với Tiêu Lâm mà gây ra phiền toái cho Vân Lạc Phong, vậy thì nàng sẽ lập tức để cho phụ thân phái binh đến tương trợ! Lúc này, một Tiêu gia hoàn toàn không dậy nổi sóng gió gì.
"Làm không tệ," Vân Lạc Phong sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Nhược Bạch, "Nhìn vào hành động của ngươi hôm nay
làm cho ta rất hài lòng, sau này ta sẽ không bỏ lại ngươi nữa."
"Thật?" Giọng nói Lâm Nhược Bạch mang theo hoài nghi.
Kiểu sư phụ trọng sắc xem nhẹ đồ đệ này, nàng thật có thể tin tưởng được sao?
"Yên tâm, lời ta nói ta nhất định sẽ làm được, chỉ là thời điểm ngươi dùng lửa thiêu Tiêu Lâm, hắn không có đả thương chứ?"
Mặc dù thiên phú của Lâm Nhược Bạch không tệ, nhưng vẫn không cách nào so sánh với Tiêu Lâm là Thiên Linh Giả trung cấp, chuyện này, Vân Lạc Phong mới có thể nghi ngờ, vì sao sau khi nàng đả thương Tiêu Lâm mà vẫn có thể bình yên đi vào Tiêu gia.
Đối với câu hỏi của Vân Lạc Phong, Lâm Nhược Bạch chỉ lộ ra một nụ cười thần bí: "Ta có trợ thủ."
Không thể không nói, lão đầu Ngụy gia là một trợ thủ rất tốt, sau này nếu như muốn ngược Tiêu Lâm, nhất định phải để cho người này đến trợ giúp một tay.
Nghe vậy, Vân Lạc phong không hề hỏi thêm nữa, lưng của nàng dựa vào trên người nam nhân bên cạnh, lười biếng nhếch khóe môi: "Tiểu Bạch, ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, nếu bây giờ ngươi là đồ nhi của ta, vậy nhất định phải nghe theo lời của ta, hiểu không?"
"Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ tuân theo lời của sư phụ!" Lâm Nhược Bạch vội vàng đứng thẳng người, một mực cung kính nói: "Chỉ cần người không quên mất ta, vậy người nói ta giết người, ta cũng sẽ không phóng hỏa!"
"Được, nhớ lời ngươi nói hôm nay," Vân Lạc Phong chậm rãi dời khỏi người Vân Tiêu, đôi mắt tà mị quét nhìn Lâm Nhược Bạch, "Bây giờ không còn sớm nữa, ngươi nhanh chóng đi tìm một gian phòng mà nghỉ ngơi, chớ ảnh hưởng đến ta và sư công ngươi hẹn hò."
Lâm Nhược Bạch bĩu môi, sư phụ quả nhiên là người trọng sắc khinh đồ đệ, sau khi có sư công, đồ đệ là mình đây chính là gánh nặng mà.