Mọi người đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.
Khị bọn họ đang suy đoán chuyện mà Tiêu Lâm muốn tuyên bố, giọng nói già nua bén nhọn của lão ta lại vang lên: "Mọi người đều biết, bởi vì mấy năm trước, Tiêu gia chúng ta có định ra hôn ước với Lăng gia, lại không ngờ đến, Tiêu nhi hắn trời sanh là một phế vật, ta không muốn liên lụy đến Lăng Dao, vì vậy tính toán giải trừ hôn ước giữa hai người, mặt khác cho Lăng Dao sánh duyên với Ngọc Thanh, kính xin các vị ở đây làm chứng."
Lâm Nhược Bạch an tĩnh đứng cạnh Vân Lạc Phong, sau khi nghe thấy lời đó cảu Tiêu Lâm, trong đôi mắt khả ái sáng ngời lộ ra một tia khinh bỉ.
Lão đầu này còn nói sư công của mình là phế vật! Nếu như sư công là phế vật, vậy trên đời này còn có người gọi là thiên tài sao?
Tuy nói bây giờ Lâm Nhược Bạch không biết thực lực của Vân Tiêu, nhưng nàng đối với Vân Lạc Phong tin tưởng không hề nghi ngờ! Nam nhân có thể được Vân Lạc Phong coi trọng, có thể kém ở chỗ nào?
Kết quả, nhóm người này cái gì cũng không biết mà ở đây kết luận xằng bậy.
Đáy mắt Lâm Duyệt xuất hiện nồng nặc châm chọc, nàng nhìn sắc mặt Lăng Dao đang vui mừng ở bên cạnh, sắc amwtj từ từ ôn hòa lại.
"Dao nhi, con còn nhớ rõ tối hôm qua ta đã nói gì với con không?"
Lăng Dao dùng sức gật đầu một cái: "Bá mẫu, thật sự người có thể tìm được y sư giải độc cho ta?"
Chuyện này đương nhiên là... Giả!
Ngay cả Lăng Dao bị trúng độc gì nàng cũng không biết, làm sao có thể giúp nàng ta giải độc được? Huống chi, Lăng gia đã tìm nhiều y sư như vậy mà cũng không có chút tác dụng nào, nàng có thể đi đâu kiếm thần y?
Mặc dù là trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Duyệt vẫn mỉm cười trả lời nàng ta: "Đương nhiên là thật rồi, có từng nghe về thần y Thiên Nhai không? Là thần y có danh tiếng lừng lẫy ở khắp đại lục, hắn định xuất thủ chữa bệnh cho con, cho nên, con không cần phải sợ Vân Lạc Phong này, có Tiêu gia làm chỗ dựa cho con, cần gì phải sợ nàng ta?"
Đầu óc nha đầu Lăng Dao này ngu xuẩn, dễ dàng lừa gạt, cho dù mình có nói cái gì cũng có thể tin tưởng!
Loại nhân vật như thần y Thiên Nhai, há là nàng xin thì có thể được?
Nhưng mà, cho dù như thế nào, chỉ cần nha
đầu Lăng Dao này tin tưởng lời của nàng liền đủ.
"Bá mẫu, ta hiểu," Trong lòng Lăng Dao hiện ra một tia ánh sáng kích động, "Tiện nữ nhân Vân Lạc Phong này làm ra loại chuyện này với ta, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"
Lâm Duyệt cong cong khóe môi, trên mặt nở một nụ cười âm hiểm: "Con muốn nói cái gì, muốn làm gì, thỏa sức mà làm đi, chỉ cần hôm nay con có thể làm bọn họ ghê tởm, ta lập tức xin thần y Thiên Nhai chữa bệnh cho con."
Nàng thân là phu nhân Tiêu gia, cần phải duy trì mặt mũi bên ngoài, không thể nói ra lời làm nhục người khác được, vì vậy, nàng mới thiết kế để cho Lăng Dao nghe theo lời nàng, như thế, chẳng những nàng sẽ không mất hết mặt mũi, còn có thể nói ra lời trong lòng mình.
Quả nhiên, vừa nghe Lâm Duyệt nói như vậy, tất cả sợ hãi trong lòng Lăng Dao đều biến mất hết, nàng ngửa đầu ưỡn ngực đi đến chỗ Vân Tiêu, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên sự đắc ý.
"Vân Tiêu, coi như ngươi không giao ra đây tín vật đính hôn của chúng ta thì như thế nào? Bây giờ ta từ hôn với ngươi, ta cho ngươi biết, chỉ có Ngọc Thanh ca ca mới xứng với ta! Ngươi là cái thứ gì? Lăng Dao ta coi như mắt bị mù, cũng sẽ không coi trọng nam nhân như ngươi."
Nàng vốn cho là, mình đính hôn với Tiêu Ngọc Thanh, cái phế vật này tất nhiên sẽ không còn cách nào giữ vững vẻ mặt lãnh khốc, và sẽ không bị cám dỗ nữa.
Ai biết, cho đến thời điểm này, Vân Tiêu vẫn không liếc nhìn nàng ta nhiều thêm một cái, ánh mắt hắn vẫn trước sau như một dừng lại trên người thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.
Lăng Dao hoàn toàn nổi giận, nàng chỉ vào Vân Lạc Phong ở một bên, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi đừng cho là ta không biết, nữ nhân này là ngươi cố ý tìm đến, mục đích chính là diễn tiết mục này theo ý ngươi! Đáng tiếc, ngươi đã quá khinh thường Lăng Dao ta, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không thể thích ngươi!"