Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
“Được.”
Vân Thanh Nhã khẽ gật đầu, dường như hắn cũng không nghĩ tới, trong tay Vân Lạc Phong lại có ngọc bài của Ninh lão, khó trách nàng có lòng tin khi tới Ninh gia như vậy.
Mắt thấy hai người sắp bước vào Ninh gia, sắc mặt tứ trưởng lão thay đổi, bước nhanh tiến lên, ngăn bọn họ lại.
“Gia chủ, nếu Vân Lạc Phong này tới Ninh gia chúng ta thì chính là khách, chúng ta có thể có đạo đãi khách, nhưng mà, ta không cho rằng với năng lực của nàng ta có thể cứu nha đầu Ninh Hân, nói không chừng còn biến khéo thành vụng, khiến nha đầu chết nhanh hơn!” Tứ trưởng lão cắn chặt răng, “Cho nên, ta cảm thấy, chúng ta không thể để nàng ta đi gặp nha đầu Ninh Hân.”
Vân Lạc Phong dừng chân, con ngươi đen nhánh dần dần dừng trên khuôn mặt già nua của tứ trưởng lão, ánh mắt nàng sáng ngời thấu triệt, dường như xuyên qua mắt tứ trưởng lão mà thấy nội tâm của hắn.
Kiểu ánh mắt nhìn thấu hết thảy này, làm tứ trưởng lão càng thêm sợ hãi trong lòng, bước chân không tự chủ mà lui về phía sau vài bước.
“Vì sao ta cảm thấy, ngươi không muốn ta cứu Ninh Hân?” Vân Lạc Phong hướng tới gần tứ trưởng lão hai bước, trên người nàng mang theo hơi thở nguy hiểm, “Chẳng lẽ là bởi vì nhi tử thích Ninh Hân, Ninh Hân lại không thích con của ngươi, ngươi thẹn quá thành giận, kế tiếp sinh ra loại cảm giác ta không có được thì ngươi cũng đừng nghĩ đến việc có sao?”
Sắc mặt tứ trưởng lão bỗng nhiên thay đổi, có lẽ là hắn đã cảm nhận được ánh mắt của nam tử trung niên đang trầm xuống, vội vàng giải thích cho bản thân: “Ngươi nói bậy gì đó? Từ lúc trước ta đã đối xử với nha đầu Ninh Hân như nữ nhi của ta, ta hy vọng nó có thể sống sót hơn bất kỳ người nào! Ngươi đừng châm ngòi ly gián ở chỗ này, gia chủ, người đừng tin nữ nhân này nói chuyện bậy bạ, rõ ràng nàng ta cố ý nói như vậy!”
Khi nói lời này, hắn nôn nóng nhìn phía nam tử trung niên, sau khi cảm nhận được khí thế sắc bén trên người đối phương thì lòng chùn xuống.
Vân Lạc Phong!
Nha đầu thúi đáng chết này! Dám nói mấy lời này trước mặt gia chủ, nếu không phải trong tay nàng ta giữ ngọc bội
của lão gia chủ, hắn đã sớm đối ra tay với nha đầu thúi này!
“Tứ trưởng lão,” giọng nói của nam tử trung niên trầm xuống, “Ngươi nói ngươi hy vọng Hân nhi sống sót hơn bất kỳ kẻ nào sao?”
Tứ trưởng lão nhanh chóng gật đầu, nói lời thề son sắt: “Không sai, ta hy vọng Ninh Hân nha đầu bình phục hơn bất luận kẻ nào.”
Giờ phút này tứ trưởng lão chỉ lo xóa bỏ hiềm nghi cho mình, một chút cũng không phát hiện, lời nói này của hắn hoàn toàn chọc giận nam tử trung niên.
Không phải người hy vọng nữ nhi sống sót nhất chính là cha mẹ sao? Nhưng tứ trưởng lão lại nói như thế! Dám nói hắn là người hy vọng Ninh Hân bình yên vô sự nhất!
Vậy mình là cái gì? Lại không hy vọng nữ nhi sống sót bằng một người ngoài à?
Nhìn sắc mặt nam nhân trung niên càng ngày càng khó coi, trong lòng tứ trưởng lão có chút chột dạ, hắn không biết rốt cuộc mình nói sai cái gì mà khiến gia chủ lại giận dữ đến như vậy.
Nam nhân trung niên lạnh lùng quét mắt nhìn tứ trưởng lão, sau đó chuyển ánh mắt sang hướng Vân Lạc Phong ở bên cạnh, hắn im lặng một lúc rồi hỏi: “Ngươi thật sự có thể trị liệu cho Hân nhi?”
Nói thật, hắn cũng giống tứ trưởng lão, không cho rằng Vân Lạc Phong có thực lực này! Chỉ là, nếu như không trị liệu thì tất nhiên Hân nhi sẽ chết mất!
Như thế, hắn chỉ có thể mạo hiểm tin tưởng nàng một lần!
Nhưng chuyện này không thể hiện hắn có thể tiếp nhận Vân Thanh Nhã Vân gia trở thành con rể của hắn!
“Nhị thúc, Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi.”
Vân Lạc Phong không trả lời nam nhân trung niên, đi thẳng vào đại môn của Ninh gia.
Tại Ninh gia, ngoại trừ Ninh lão cùng Ninh Hân, nàng không có bất kỳ hảo cảm gì đối với những người khác……