Editor: Tiểu Ly Ly.
“Vâng, thiếu gia!”
Mọi người trong Thiên gia sôi nổi lên tiếng, nhanh chóng xông về phía Ninh Hân, muốn ngăn cản nàng rời đi.
“Cút ngay!”
Ninh Hân hét lớn một tiếng, ngay lập tức, trên người nàng bộc phát ra một dòng linh lực, đẩy mấy cái bàn tay của thị vệ đang đi về phía nàng lui vài bước……
“Ninh Hân!”
Nhìn Ninh Hân động thủ với người của Thiên gia, Ninh gia chủ cực kỳ hoảng sợ, vừa định muốn trách móc nàng nặng nề, lại thấy thân thể thiếu nữ rơi xuống mặt đất.
“Hân nhi!”
Ninh gia chủ cuối cùng cũng bất chấp chỉ trích, vội vàng tiến lên liền muốn giữ chặt Ninh Hân, nhưng mà, chỉ khi hắn vừa mới tiến lên phía trước thì trong phúc chốc một bàn tay nhanh hơn hắn một bước tiếp được thân thể thiếu nữ, hơn nữa ôm chặt thiếu nữ vào trong lòng ngực.
Nam nhân một đầu tóc đen sáng bóng, trường bào màu trắng ngà hơi hơi hơi di động, dung nhan tuấn mỹ lạnh lẽo trầm xuống, ánh mắt trong veo lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh gia chủ phía trước.
“Vân đại ca……” Ninh Hân giật mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm nam tử thanh nhã bên cạnh, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Đối mặt phụ thân nhà mình hùng hổ doạ người, nàng không có ủy khuất, nhưng hôm nay gặp được Vân Thanh Nhã, tất cả ủy khuất đều lập tức nảy lên trong lòng, đôi tay nhịn không được nắm lấy góc áo hắn chặt chẽ.
Ánh mắt Vân Thanh Nhã dừng ở trên gương mặt đỏ bừng của thiếu nữ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua đầu tóc đẹp của nàng, dùng giọng nói hơi bất đắc dĩ nói: “Vì sao nàng không đợi ta, một mình chạy ra cửa phòng?”
Tuy rằng lời nói hắn mang theo chất vấn, nhưng nam nhân này vẫn như cũ không che dấu được sủng nịch.
Lập tức, Ninh Hân không thể nhịn được rơi nước mắt xuống, để cho nước mắt theo hốc mắt chảy xuôi xuống dưới.
“Thực xin lỗi, Vân đại ca……”
“Nàng không cần xin lỗi ta, nếu không phải nàng, chỉ sợ người trọng thương nằm trên giường là ta.” Vân Thanh Nhã nhợt nhạt cười, hắn tươi cười giống như một đóa thanh liên nở rộ, làm cho lòng người sung sướng.
Ầm!
Thiên Kha sau khi nhìn thấy người đi chung với Vân Thanh Nhã, đột nhiên đứng lên, ghế dựa phía sau lưng đều bị nàng không cẩn thận lật đổ trên mặt đất, trong ánh mắt đều là mười phần lửa giận.
“Là ngươi!”
Thiên Kha oán hận cắn răng: “Vân Lạc Phong, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới lại có thể gặp
ngươi ở chỗ này! Lúc trước ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, còn dám đưa lên cửa tới!”
Nghe được Thiên Kha nói, Ninh gia chủ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Vân Lạc Phong có ân oán với Thiên gia?
Như vậy, sợ là càng thêm xử lý không tốt……
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt Thiên Kha: “Tới trước Ninh gia chính là ta, nếu dựa theo cách nói của ngươi, cũng là ngươi tự động đưa lên tới cửa bị ta đánh!”
“Vân Lạc Phong! Lần trước, nếu không phải Thiên Ngọc có việc gấp muốn rời đi, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được chúng ta?”
Trên thực tế, lần trước, Thiên Ngọc là cảm nhận được uy hiếp của Vân Tiêu, mới có thể lôi kéo Thiên Kha vội vàng rời đi. Nhưng mà, dưới trường hợp này, Thiên Kha là làm sao cũng không thể nói ra lời nói này, bởi vậy, mới có thể tìm được một cái cớ như vậy.
“Nếu ta có thể làm ngươi chạy trối chết một lần, cũng sẽ có lần thứ hai! Ninh Hân là nhị thẩm tương lai ta, ngược lại ta xem xem ai có thể mang nàng đi!”
Đang nói lời này, trên người thiếu nữ lộ ra khí phách, vẻ mặt mang theo liều lĩnh kêu ngạo.
Ban đầu, trong lòng Ninh Hân khẩn trương, lúc sau nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện với Vân Thanh Nhã, như có kỳ tích khôi phục bình tĩnh……
Hai người kia, một người là bằng hữu mà nàng tin tưởng, còn một người là nam nhân mà nàng yêu thích! Nàng tin tưởng, chỉ cần có bọn họ ở đây, cho dù là khó khăn gì đều sẽ dễ dàng giải quyết.
“Vân cô nương.” Ninh gia chủ nhíu mày, vẻ mặt hiện lên một nỗi lo lắng: “Thiên gia có Thiên Nhai ở sau chống lưng, ngươi vẫn là đừng tranh cãi với bọn họ, nói lời xin lỗi đi, ta sẽ vì ngươi mà cầu tình, làm người của Thiên gia buông tha cho ngươi.”