Editor: Kim Phượng
Tiểu lão đầu u oán nhìn Vân Lạc Phong: “Nơi này tốt xấu gì cũng có nhiều người như vậy, ngươi cũng nên chừa cho ta chút mặt mũi chứ.”
Vẻ mặt của ông rất là ủy khuất, nếu để người không biết thấy được còn tưởng rằng Vân Lạc Phong làm chuyện gì tội ác tày trời.
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
Vân Lạc Phong buông tay: “Ông tới nơi này nếu là vì tìm ta ôn chuyện, chờ ta giải quyết xong chuyện này rồi cùng ông tâm sự.”
“Vậy ngươi cần phải nhanh lên!” Tiểu lão đầu bĩu môi, thái độ ông đối xử với Vân Lạc Phong hoàn toàn khác với khi đối mặt với Thiên Kha, “Còn hai người Thiên gia kia, tùy ngươi xử trí!”
Nguyên nhân chính là vì chuyện hôm nay, làm trong lòng tiểu lão đầu hạ quyết tâm, bất luận như thế nào ông cũng phải phủi sạch quan hệ với Thiên gia.
Để tránh Thiên gia không có mắt này lại lần nữa dựa vào danh tiếng của mình tác oai tác phúc.
“Không cần!”
Thiên Kha đại kinh thất sắc, rốt cuộc bất chấp tất cả, nháy mắt nhào về phía Thiên Nhai, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt ông.
“Chúng ta tốt xấu gì cũng là cùng tộc, thúc không thể thấy chết mà không cứu!”
“Cùng tộc?” Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng, “Từ sau năm đó ta rời khỏi Thiên gia cũng đã không còn bất luận quan hệ gì với các ngươi! Các ngươi còn dám giả danh tên tuổi của ta nơi nơi lừa bịp? Ngươi thật cho rằng ta cái gì cũng không biết sao? Năm đó chính là bởi vì niệm tình cùng tộc ta mới không có đuổi tận giết tuyệt các ngươi! Hiện giờ các ngươi còn làm xằng làm bậy ta há có thể nhịn xuống?”
Lòng Thiên Kha rốt cuộc cảm nhận được như thế nào là sợ hãi, thân mình nàng mềm nhũn, nằm xoài trên mặt đất, khóe môi giơ lên một nụ cười chua xót.
“Vân Lạc Phong, ngươi thắng!”
Thiên phú của thiếu nữ này cường đại hơn nàng, hậu trường càng mạnh hơn nàng, vậy nàng còn có cái gì để so sánh với nàng ta?
Thiên Kha hơi hơi nhắm hai mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động: “Nhưng ta muốn lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng…”
Nhìn vẻ mặt tuyệt nhiên này của Thiên Kha, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Được, ta cho ngươi tôn nghiêm cuối cùng này.”
Tuy nói vừa rồi Thiên Kha muốn chém giết nàng, nhưng nàng ta không phải Mộ Vô Song, cũng không phải người Tiêu gia! Cho nên nàng nguyện ý cho nàng
ta giữ lại tôn nghiêm.
Thiên Kha cười khổ một tiếng, nàng nhìn về phía Thiên Lâm đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ánh mắt vô cùng bi thương.
“Thiên lâm, nếu tỷ chết, đệ ở Thiên gia sẽ trở nên không có bất luận địa vị nào, bởi vậy, chúng ta cùng làm bạn trên đường đến hoàng tuyền, được không?”
“Tỷ……”
Cơ thể Thiên Lâm lui về phía sau, bởi vì sợ hãi mà cả người run rẩy, hắn liều mạng lắc lắc đầu, nói: “Đệ không muốn chết, tỷ tỷ, đệ thật sự không muốn chết……”
Đáy mắt Thiên Kha xuất hiện một tia đau đớn kịch liệt.
Dù cho một khắc lúc nãy, trong lòng nàng hận cả Thiên Lâm, nếu không phải tiểu tử này thì chính mình cũng sẽ không bị liên lụy.
Nhưng dù cho như thế nào Thiên Lâm cũng là đệ đệ nàng, cũng là người thân của nàng ở Thiên gia! Hiện giờ phải tự tay giết hắn, làm sao có thể không đau lòng?
Ai bảo thiên phú của Thiên Lâm quá kém? Những năm qua đều là nàng che chở hắn trưởng thành, nếu chính mình chết đi thì những người ở Thiên gia đó nhất định sẽ khi dễ hắn.
Như thế còn không bằng cùng nhau đến hoàng tuyền, còn có thể có bạn.
“Không!!!”
Mắt thấy trong ống tay áo của Thiên Kha bắn ra một cây ngân châm, đồng tử Thiên Lâm trợn lên, khuôn mặt vì sợ hãi mà dữ tợn, tơ máu tràn ngập toàn bộ tròng mắt.
Phụt!
Ngân châm hoàn toàn đi vào yết hầu hắn để lại một điểm đỏ trên yết hầu, thân mình hắn nhẹ nhàng run lên, ngã về phía sau……
Thiên Kha có chút không đành lòng quay đầu đi, đặt kiếm lên cổ của mình, đôi mắt nàng khép hờ, tay đột nhiên dùng lực, máu tươi từ yết hầu bắn ra, nhiễm đỏ toàn bộ mặt đất……