Edit: Sahara
Trong nháy mắt rơi xuống vực, Vân Lạc Phong theo bản năng muốn thi triển ngự không phi hành. Tuy nhiên, dưới đáy vực dường như là có một cổ lực hút rất mạnh, không ngừng hút lấy hai người Vân Lạc Phong rơi nhanh xuống dưới, làm cho Vân Lạc Phong không có cách nào thi triển ngự không phi hành được.
Rầm!!!
Cả hai cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất dưới đáy vực, Vân Lạc Phong ôm chặt mà bảo vệ cho Lâm Nhược Bạch, hỏi: "con không sao chứ?"
"Con không có việc gì cả?" khuôn mặt của Lâm Nhược Bạch xụ xuống, buồn bã nói: "sư phụ, là con liên lụy người rồi..."
"Không, chuyện này không liên quan đến con. Cho dù không có con thì ta vẫn sẽ rơi xuống đây! Bởi vì ta có cảm giác, việc này là an bày của vận mệnh, muốn tránh cũng tránh không được!"
Nghe sư phụ nhà mình nói như vậy, Lâm Nhược Bạch lại càng thấy áy náy hơn. Cô bé nước mắt lưng tròng mà nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
"Sư phụ, con cảm thấy mình mới vô dụng làm sao! Chuyện gì cũng không giúp được cho người!"
Vân Lạc Phong mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Lâm Nhược Bạch: "nếu không có tiểu Bạch nhà chúng ta thì sư phụ làm sao mà tìm được Hồn Dẫn! Cho nên, nếu con muốn giúp sư phụ thì mau mau dẫn sư phụ đi tìm Hồn Dẫn. Tìm được rồi, chúng ta cũng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, hửm?"
"Dạ, sư phụ!"
Lâm Nhược Bạch nhắm hai mắt lại, cố cảm nhận phương hướng, lát sau, cô bé đột ngột mở bừng hai mắt, tầm mắt hướng về một sơn động.
"Sư phụ, con cảm giác được, Hồn Dẫn ở ngay phía trước!"
"Thấy không? Sư phụ đã nói đi vào nơi này là vận mệnh an bài, con không cần tự trách!" tầm mắt Vân Lạc Phong cũng hướng về phía sơn động âm u: "đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xem thử xem, trong sơn động kia ngoại trừ Hồn Dẫn thì còn có thứ gì thú vị nữa hay không?"
"Dạ!"
Lâm Nhược Bạch gật gật đầu, trong đôi mắt to tròn sáng ngời là một mảnh kiên định.
Bất luận thế nào, cô bé cũng quyết tâm phải giúp sư phụ tìm cho được Hồn Dẫn.
Trong sơn động hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối, duỗi tay ra cũng chẳng thấy được năm ngón.
Vân Lạc Phong phóng ra một đóm lửa Linh Hồn Chi Hỏa màu xanh biếc, ánh sáng màu xanh từ ngọn lửa vô cùng nổi bật trong sơn động tối đen, trông thật là quỷ dị.
Lâm Nhược Bạch có chút sợ hãi, bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, sau đó, hình như cảm thấy hành động này của mình quá mất mặt cho nên liền buông ra ngay tức thì. Tâm trạng có chút khẩn trương nhìn chằm chằm về phía bóng tối sâu hút trước mặt.
"Nếu con thấy sợ thì cứ vịn vào tay sư phụ!"
Vân Lạc Phong tựa hồ đã nhận ra nội tâm nhút nhát của tiểu đồ đệ nhà mình, bèn cười khẽ một tiếng mà nói.
"Sư phụ, con không sợ!"
Lâm Nhược Bạch tỏ thái độ vô cùng quật cường mà
lắc lắc đầu, ưỡn ngực, thẳng lưng, bày ra khí khái hiên ngang.
Hiện tại, cô bé đã không còn là một tiểu nha đầu luôn được cha bao bọc bảo vệ trong lòng nữa rồi. Mà cô bé cần phải trở thành một người có năng lực, có thể giúp ích được cho sư phụ.
Cho nên, cô bé làm sao có thể yếu đuối như vậy được?
Nghĩ như vậy, Lâm Nhược Bạch gắt gao nắm chặt hai nắm đấm nhỏ của mình, tự gật đầu một cái như thầm hạ quyết tâm. Cho dù thực tế trong lòng cô bé vẫn còn một chút sợ hãi, nhưng ánh mắt lúc này lại kiên định khác thường.
Trong sơn động vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi âm thanh của tiếng bước chân thôi mà cũng vang vọng rất xa và truyền lại vô cùng rõ ràng.
Đột nhiên, Vân Lạc Phong ngừng bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào một quả trái cây nhỏ màu đỏ thẵm nằm trên một tế đàn, nói: "nếu ta đoán không lầm thì kia hẳn chính là Hồn Dẫn!"
Chỉ là, một đường này đi quá thuận lợi, ngoài trừ vài linh thú gặp được khi vừa vào núi thì suốt đoạn đường còn lại không hết xảy ra bất cứ nguy hiểm gì cả.
Đặc biệt là lúc này đây, hai người bọn họ tìm được Hồn Dẫn mà lại không gặp được cơ quan hay là linh thú thủ hộ nào cả.
"Không thể quản nhiều như vậy, cứ lấy Hồn Dẫn rồi rời khỏi đây mới là việc cấp bách trước mắt."
Nghĩ không ra thì không nghĩ nhiều làm gì nữa, Vân Lạc Phong bắt đầu thong thả đi về phía Hồn Dẫn.
Chỉ có mấy bước chân, mà Vân Lạc Phong như là đi hết mấy dặm, tinh thần của cô căng thẳng không thôi! Vân Lạc Phong thầm nghĩ, nếu như cô mà cảm giác được có một chút nào không thích hợp, thì cô sẽ lập tức từ bỏ Hồn Dẫn mà rời khỏi nơi này ngay tức khắc.
Thế nhưng..... không có gì cả....
Cho đến khi Vân Lạc Phong đã nắm lấy Hồn Dẫn trong tay mà vẫn không hề thấy có biến cố gì xảy ra.
Vân Lạc Phong lại càng cảm thấy khó hiểu: "theo lý mà nói, loại thảo dược như Hồn Dẫn thì phải có cộng sinh thú ở bên cạnh mới đúng, tại sao ta lại không thấy xảy ra chuyện gì hết là sao?"
"Sư phụ, sư phụ, người mau nhìn kia kìa!" Lâm Nhược Bạch đột nhiên chỉ vào một đống xương cốt, kinh ngạc kêu lên.