Edit: Sahara
****mọi người đọc truyện nhớ bấm nút ngôi sao để bình chọn chương truyện cho Sa với nha. Hic hic. Gần 100 lượt view 1 chương mà chỉ có hơn 20 bình chọn thui, huhuhu
______
Y Thành.
Trong tửu lâu xa hoa nhất, bên cạnh cửa sổ một nhã gian trên lầu hai, thiếu nữ hơi hơi nghiêng đầu, ngón tay thon dài vân vê cằm mình, ánh mắt chuyên chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngồi đối diện với thiếu nữ là một tiểu nha đầu tuổi không kém hơn cô bao nhiêu, chỉ là tiểu nha đầu kia cứ luôn bận rộn nhét đồ ăn vào miệng, không bao lâu sau, hai má của cô bé đều phồng lên, trong miệng thì nhòm nhàm thức ăn.
"Nghe nói là đại hội y sư vốn dĩ phải hai năm sau mới cử hành, ai ngờ lại đột nhiên đổi lại thành hai tháng sau...."
Trong đại sảnh tửu lâu bỗng truyền tới một tiếng thở dài: "thật ra, mấy cái đại hội y sư này chẳng qua chỉ là dịp để các y sư khoe khoang dược phẩm trân quý trong tay mình mà thôi, thi đấu y thuật chỉ là thứ yếu!"
"Nhưng mà các ngươi có ai biết tại sao đại hội y sư lần này lại cử hành trước thời hạn như thế này không?"
"Cái này thì chúng ta không ai biết, chỉ biết là thành chủ của chúng ta đã đi tới Y Sư Hiệp Hội rồi!"
Tiếng nghị luận của những người xung quanh cuối cùng cũng khiến cho thiếu nữ có phản ứng, cô cầm lấy kiếm trên bàn, đứng dậy, nói: "người Y Thành lại không có ở Y Thành, tiếp tục ở lại đây cũng không có tác dụng gì cả! Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi! Xuất phát tới Y Sư Hiệp Hội!"
"Hả?" Lâm Nhược Bạch ngơ ngác ngẩng đầu lên, ủy khuất mà nói: "nhưng mà, con vẫn còn chưa có ăn xong mà sư phụ!"
Lâm Nhược Bạch vừa dứt lời thì cánh tay đã bị sư phụ nhà mình nắm lấy kéo đi ra khỏi tửu lầu.
"Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta phải nhanh chóng lên đường, hơn nữa, trước khi đi chúng ta còn phải tặng cho Y Thành một ít lễ vật."
____
Phủ thành chủ, uy nghiêm hùng tráng, thủ vệ nghiêm ngặt, Vân Lạc Phong chỉ mới vừa đi đến gần đại môn thì đã bị hai tên thủ vệ gác cổng chặn lại.
"Đứng lại! Nơi này là phủ thành chủ, người không phận sự không được phép bước vào nửa bước!"
Vân Lạc Phong khẽ cười, nụ cười vừa tà khí vừa lạnh lẽo, dưới cơn gió nhẹ, tiếng cười của cô chậm rãi vang lên.
"Ta có nói là ta muốn đi vào sao?"
Sắc mặt của tên thủ vệ kia trầm xuống: "vậy ngươi tới nơi này làm gì?"
"Giết người, phóng hỏa?"
Môi mỏng đỏ của thiếu nữ khẽ mở, thốt ra bốn chữ bằng ngữ khí nhẹ nhàng nhưng
lại vô cùng khí phách, vang vọng trước đại môn phủ thành chủ.
Lúc này, trước đại môn phủ thành chủ đã tụ tập không ít người, bọn họ không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai người Lâm Nhược Bạch và Vân Lạc Phong, ánh mắt tràn ngập sự đồng tình.
"To gan!"
Thủ vệ tức giận đến cả khuôn mặt đều xanh mét, quát lên: "kẻ dám cả gan tới phủ thành chủ quấy rối, giết bất luận tội!"
Nháy mắt, vô số hộ vệ từ bên trong phủ thành chủ lao ra, kêu lên hò hét vang trời, gươm trần tuốt vỏ, đao kiếm sắc bén sáng ngời.
"Tiểu Bạch, tránh ra!"
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, quát lên một tiếng ra lệnh cho Lâm Nhược Bạch.
Lâm Nhược Bạch rất nghe lời, ngoan ngoãn đứng tránh qua một bên, mút lấy ngón tay mình, chăm chú nhìn vào Vân Lạc Phong.
Sư phụ thật sự là muốn phóng hỏa giết người sao?
Nghĩ đến đây, hai mắt Lâm Nhược Bạch liền lóe lên tia sáng hưng phấn, nhoẻn miệng cười để lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu.
Oanh!!
Khi đám hộ vệ xông lên đến ngay trước mặt Vân Lạc Phong, thì bỗng nhiên, khí thế cường đại từ trên người Vân Lạc Phong đột ngột triển khai, đánh thẳng về phía bọn họ.
Khí thế trên người Vân Lạc Phong tựa như muốn ngàn lưỡi kiếm vô hình, nháy mắt đã đâm xuyên qua thân thể đối phương.
"Thiếu thành chủ Y Thành, tài không bằng người, lại giở trò tiểu nhân vô sỉ, thua không nhận, phái cường giả thề truy sát nhị thúc ta, không biết lúc đó có từng nghĩ đến có một ngày sẽ bị ta giết tới cửa hay không?" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, hơi thở trên người dần dần trở nên nguy hiểm, sát khí cũng ngày một tăng cao: "bất quá, vận khí của chúng xem như không tệ, đúng lúc không có mặt ở Y Thành. Nhưng ta lại không muốn ra về tay không, cho nên chỉ đành giết đỡ những người khác trong Y Thành, hỏa thêu phủ thành chủ!"
Khuôn mặt của Vân Lạc Phong tràn đầy khí phách, khí thế hơn người. Một thân bạch y trong gió nhẹ bay, ngay cả bốn chữ phong hoa tuyệt đại cũng không để hình dung được sự chấn động mà cô mang lại cho người khác vào lúc này.