Edit: Sahara
Ánh mắt của Lâm Nhã Đình trầm xuống, những rất nhanh đã khôi phục trở lại bình thường, trên gương mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười ưu nhã: "Vân cô nương, ta biết bây giờ trong lòng cô đang tức giận! Nhưng ta nghĩ cô đến nơi này cũng là vì muốn tham gia Đại Hội Y Sư, chuyện này không nên chậm trễ, vì vậy, cô cứ theo ta tiến vào Y Sư Hiệp Hội trước đã."
Lâm Nhã Đình làm như không để tâm đến những gì mà từ nãy đến giờ Vân Lạc Phong đã nói, cô ta quay sang nhìn thị vệ gác cổng, cất giọng ôn hòa: "vị Vân cô nương này là bằng hữu của ta, lần này đến đây chính là để tham gia Đại Hội Y Sư, các đệ cứ để cho cô ấy vào trong đi!"
"Dạ, Nhã Đình sư tỷ!"
Tên thị vệ kia liền tránh qua một bên, chừa ra một con đường đi!
"Đi thôi!" Lâm Nhã Đình nhìn về phía Vân Lạc Phong, mỉm cười ưu nhã: "các người chỉ cần đi vào cùng ta, thì sẽ không có ai ngăn cản đâu!"
Ý chính là, nếu Vân Lạc Phong không đi theo Lâm Nhã Đình cô ta, thì sẽ không thể nào vào được Y Sư Hiệp Hội.
Đối với điểm này, thì Lâm Nhã Đình vô cùng tự tin! Vân Lạc Phong muốn tham gia vào Đại Hội Y Sư thì phải quen biết với người trong Y Sư Hiệp Hội, nếu không thì phải có thiệp mời, mà muốn có thiệp mời thì cũng phải dựa vào cô ta phát cho.
Hiện tại, chỉ cần Vân Lạc Phong đồng ý theo mình tiến vào Y Sư Hiệp Hội, thì đã chắc chắn cô ta sẽ trở thành người của Lâm Nhã Đình cô.
Tuy nhiên, ngay thời điểm mà Lâm Nhã Đình cho rằng Vân Lạc Phong nhất định sẽ đồng ý lời mời của cô ta đưa ra, thì Vân Lạc Phong lại đột nhiên mở miệng, hơn nữa, lời mà Vân Lạc Phong nói ra còn làm cho sắc mặt Lâm Nhã Đình tức khác trở nên thập phần khó coi.
"Không cần!"
Lâm Nhã Đình hơi hơi nhíu mày, nữ tử này thật sự là dầu muối đều không ăn sao? Lâm Nhã Đình mới vừa tính toán tiếp tục thuyết phục Vân Lạc Phong, thì bỗng một giọng nói già nua từ phía sau truyền tới cắt ngang.
"Ha ha, Vân nha đầu, con quả nhiên là cũng tới đây!"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, tầm mắt Vân Lạc Phong liền di chuyển sang bên cạnh, khi nhìn thấy lão giả đang nghênh bước tới gần, liền mỉm cười mà nói: "Vinh lão, đã lâu không gặp!"
Người vừa đến, chính là Vinh lão của
Y Các! Ông cũng không ngờ lại trùng hợp thế này, có thể vừa khéo gặp được Vân Lạc Phong ngay trước đại môn của Y Sư Hiệp Hội.
Vinh lão làm như không thấy được Lâm Nhã Đình đang đứng đó, cứ thế đi thẳng đến bên cạnh của Vân Lạc Phong: "nha đầu, ta biết lần này con nhất định sẽ tới tham gia Đại Hội Y Sư, cho nên từ mấy tháng trước, các chủ của Y Các chúng ta đã xin người của Y Sư Hiệp Hội thêm một phần thiệp mời rồi. Trước đó, ta còn nghĩ trên đường đến đây không biết có thể gặp được con hay không, thật không ngờ là chúng ta lại thật sự hội ngộ ở đây! À đúng rồi, đây là thiệp mời của con!"
Lâm Nhã Đình cuối cùng cũng không thể duy trì được vẻ mặt ưu nhã được nữa, khuôn mặt cô ta trầm xuống, hai nắm tay siết chặt lại, cô ta cố dồn sức vào nắm tay mới dằn nén được lửa giận trong lòng mình xuống.
"Nếu Vân cô nương đã có thiệp mời rồi, vậy ta không quấy rầy nữa, cáo từ!" Lâm Nhã Đình hơi hơi nheo mắt, quét mắt nhìn Vân Lạc Phong cùng Vinh lão, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Tiếp đó, Lâm Nhã Đình liền xoay người đi thẳng vào bên trong.
"Nha đầu!" Vinh lão lúc này mới thu lại nụ cười, ông nhíu mày hỏi Vân Lạc Phong: "sao con lại gặp được Lâm Nhã Đình kia vậy?"
Vân Lạc Phong chỉ nhúng vai đáp: "cô ta thay thành chủ Y Thành nói xin lỗi với con, bảo con tha thứ!"
"Xin lỗi?" Vinh lão cười khẩy một tiếng: "cũng vất vả cho cô ta có thể nói lời này ra khỏi miệng! À phải, ta nghe nói phủ thành chủ bị người ta phóng hỏa, có phải do con làm không?"
Vân Lạc Phong không hề phủ nhận, gật đầu ngay tức khắc: "ừm, là do con làm!"
"Hít!!!!"
Vinh lão hít một ngụm khí lạnh thật sâu vào người, sau đó thì chỉ cười khổ đầy bất đắc dĩ: "nha đầu nhà con a, lá gan cũng quá lớn rồi, ta và Ninh lão không có ở bên cạnh con, mà con lại còn đơn thương độc mã chạy tới Y Thành, thực lực của tên thành chủ Y Thành kia rất cường đại, vạn nhất con rơi vào tay của đám người Y Thành kia thì phải làm sao đây?"