Edit: Sahara
La Phù cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi thân thể của mình nữa, đặt mông ngồi phệch xuống đất, gương mặt từ tái nhợt ban đầu biến thành tuyệt vọng, tâm như tro tàn.
"Sư phụ!"
Lâm Nhã Đình vội vàng tiến đến, đỡ La Phù đứng lên, khẽ rũ mi mắt che đi một tia tàn nhẫn vừa lóe lên, cúi đầu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà nói.
"Sư phụ, người cứ nhận hết mọi tội đi, con nhất định sẽ có biện pháp cứu người!"
La Phù sửng sốt ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt của đồ đệ mình. Ông ta cảm thấy dường như đây mới là lần đầu tiên ông ta quen biết với Lâm Nhã Đình vậy.
"Con.... Con muốn làm gì?"
"Tin tưởng con, chỉ có con thoát thân được rồi, thì mới có thể cứu người!"
Nghe Lâm Nhã Đình nói vậy, La Phù bất giác cười khổ một tiếng, ông ta nghĩ, hiện tại chắc cũng chỉ còn một biện pháp duy nhất này mà thôi.
Nếu cả Lâm Nhã Đình cũng bị giam vào ngục, thì chờ đợi hai người bọn họ cũng chỉ có một chữ chết mà thôi.
"Ha ha!" La Phù cất tiếng cười to, giọng cười ẩn giấu một tia khổ sở bất đắc dĩ không ai phát giác, ông ta đứng dậy khỏi mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Xuyên, rồi thở dài một tiếng: "hội trưởng đại nhân, ta biết lần này ta đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, ta cũng không muốn tìm cớ để thoát tội, ta xin nhận lãnh hình phạt!"
La Phù cắn chặt răng, tiếp tục nói: "nhưng mà, đứa đồ đệ này của ta vô tội, nó hoàn toàn không biết gì cả, kính xin hội trưởng đại nhân khoang dung, không trách tội nó!"
Nghe được lời này, Lam Hoành lại hung hăng liếc nhìn La Phù một cái: "La Phù trưởng lão, lúc ấy, đồ đệ nhà ông đã đánh cược cùng Vân cô nương, nếu trong vòng nửa nén nhang mà Vân cô nương có thể trị khỏi cho tất cả người bệnh ở đây, thì cô ta sẽ giao Y Thành cho Vân cô nương tùy nghi xử trí. Thế mà vừa rồi cô ta lại trở lời! Chuyện này ông cảm thấy nên giải thích thế nào với chúng ta đây hả?"
Tâm La Phù càng nặng nề hơn: "đây cũng là chủ ý của ta, trước đó ta đã dặn dò Nhã Đình, bất kể Vân Lạc Phong có thành công hay không cũng không thể thuận theo điều kiện của Vân Lạc Phong. Nhã Đình vốn dĩ không đồng ý làm vậy, nhưng ta là sư phụ của nó, nó không thể làm trái lại mệnh lệnh của ta. Nhã Đình là
một cô nương tốt, mong hội trưởng có thể tha thứ cho nó!"
"Chuyện này...." Lệ Xuyên có chút khó xử, quay sang nhìn về phía Thiên Nhai: "Thiên Nhai, ông cảm thấy nên xử lý chuyện này thế nào?"
Thiên Nhai nhíu mày, trong mắt dâng lên sát ý, tuy nhiên, thời điểm Thiên Nhai sắp nói ra quyết định của mình thì Vân Lạc Phong đột ngột vươn tay ra, ngăn cản ông.
"Nha đầu... "
Thiên Nhai kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.
Dựa theo tính cách của Vân Lạc Phong, nhất định sẽ không muốn buông tha cho Lâm Nhã Đình. Vậy thì tại sao nha đầu này lại ngăn ông đưa ra phán quyết kia chứ?
"Nhị thúc còn chưa tới!"
Ý của Vân Lạc Phong đã rõ như ban ngày. Vân Thanh Nhã chưa tới, người Y Thành, không thể động.
Có lẽ sợ Thiên Nhai không hiểu ý của mình, nên Vân Lạc Phong lập lại một lần nữa, cũng nói rõ ràng hơn: "nhị thúc muốn tự tay báo thù, đặc biệt là những kẻ đã từng đả thương thúc ấy!"
Buông tha Lâm Nhã Đình?
Sao có thể?
Vân Lạc Phong cô là người lấy quy tắc nợ máu trả máu đặt lên hàng đầu! Cô nhất định phải dùng máu tươi của người Y Thành để rửa sạch những thống khổ mà nhị thúc đã chịu trong suốt bao nhiêu năm qua.
"Aiz...." Thiên Nhai thở dài một tiếng: "nếu cô đã quyết định như vậy thì cứ làm theo ý cô, cứ để đám người Y Thành kia được sống thêm vài ngày. Ngày mà Vân Thanh Nhã trở về, cũng chính là ngày chết của bọn chúng!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Thiên Nhai, làm phiền ông cho người âm thầm canh chừng đám người Y Thành kia, đừng để khi nhị thúc của ta tới rồi thì lại không thấy bóng dáng của bọn chúng đâu!"
"Được! Ta sẽ lập tức đi làm ngay!" Thiên Nhai cười cười với Vân Lạc Phong, xong lại chuyển tầm mắt lên người Lệ Xuyên: "nếu La Phù đã muốn gánh hết trách nhiệm, vậy thì cứ lôi hắn xuống, giao cho người của Hình Sự Đường định tội! Ngoài ra, ta không tin rằng Lâm Nhã Đình kia là kẻ vô tội, cho nên, ta muốn ngươi hạn chế tự do của đám người Y Thành! Hơn nữa, nhất định phải nghiêm hình tra khảo đối với La Phù, bắt hắn khai ra đồng mưu!"