Edit: Sahara
"Con cũng hy vọng như vậy!" con ngươi Lâm Nhã Đình hơi trầm xuống, nói: "đáng tiếc, cô ta xác thực đã làm được! Hơn nữa, Y Thành bị con dùng làm tiền đặt cược.... thua mất rồi!"
Cả người Lâm Qua chấn động, không tin được, nói: "Nhã Đình,... Con... Con đừng đùa với ta có được không? Nửa nén nhang, ngay cả Thiên Nhai cũng không làm được, chẳng lẽ tiểu tiện nhân kia còn lợi hại hơn cả Thiên Nhai?"
Lâm Nhã Đình hơi rũ mi, che đi sự tàn nhẫn vừa hiện lên trong mắt mình.
"Thiên Nhai đương nhiên không làm được! Bởi vì Thiên Nhai là đồ đệ của Vân Lạc Phong!"
Hai mắt của Lâm Qua trừng to hết mức, sự khiếp sợ trong mắt lúc đầu giờ biến thành kinh hoàng.
Trong đầu ông ta chỉ còn vang vọng lại có mấy chữ.....
Thiên Nhai là đồ đệ của Vân Lạc Phong!
Thần y Thiên Nhai danh chấn đại lục, lại là đồ đệ của Vân Lạc Phong?
So với việc Thiên Nhai thu nhận Vân Lạc Phong làm đồ đệ còn chấn động hơn!
Lâm Qua bò dậy khỏi mặt đất, nắm chặt hai nắm đấm, đột nhiên, ông ta như nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu, bình tĩnh mà nhìn Lâm Nhã Đình.
Lúc này đây, Lâm Nhã Đình ngoại trừ vẻ mặt có hơi tái nhợt một chút, nhưng vẫn giữ được nét ưu nhã, một bộ dáng đã định liệu trước tất cả.
"Nhã Đình, con nhất định là có biện pháp đúng không?" hai mắt Lâm Qua đầy vẻ mong đợi: "từ nhỏ tới lớn, tính tình con luôn trầm ổn hơn người, đầu óc luôn luôn thông tuệ, cha biết, con nhất định là sẽ có biện pháp cứu cha, đúng không?"
Lâm Nhã Đình thở dài, mấy năm qua, đã có rất nhiều lần cô ta luôn bỏ mặc Y Thành, nhưng cuối cùng cũng không qua được lương tâm của mình.
Ai bảo.... Y Thành là nơi đã nuôi dưỡng cô ta!
Lâm Qua là nghĩa phụ của cô ta.
Nếu cô ta thật sự từ bỏ Y Thành, vậy chính là một con bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa! Cái ác danh này, cô ta gánh không nổi.
"Sư phụ vì cứu con, đã gánh hết tất cả tội danh lên người. Theo lý, hiện tại con nên an phận thủ thường, là có thể bình an sống nốt quảng đời còn lại. Nhưng con thật sự không có cách nào bỏ mặc Y Thành."
Ý chính là, Lâm Nhã Đình cô có thể bỏ mặc Y Thành không lo, nhưng cô lại không làm như vậy, mà
là không màng đến an nguy của bản thân cũng muốn cứu lấy Y Thành! Đại ân đại đức này, Y Thành có báo đáp cả đời cho cô cũng không hết được!
"Nhã Đình!" ánh mắt Lâm Qua sáng lên một chút: "cha biết, con đã làm những gì cho Y Thành, cha đều biết! Nhưng hiện tại, cha muốn biết là con đã có cách gì để cứu Y Thành hay chưa?"
Lâm Nhã Đình trầm mặc nửa ngày rồi nói: "còn hai ngày nữa thì Quỷ đế sẽ tới!"
"Nhã Đình, con muốn làm gì?" Lâm Qua có chút ngạc nhiên, nhìn Lâm Nhã Đình, hỏi.
"Thực lực của Quỷ đế rất cường đại, ngay cả hội trưởng cũng không phải là đối thủ của hắn ta! Chuyện này là con chính tai nghe sư phụ nói!" Lâm Nhã Đình nheo đôi mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia hàn khí: "lần này, con đảm nhiệm vị trí trọng tài, cũng là do sư phụ sắp xếp để con có thể tiếp cận với Quỷ đế!"
Lâm Qua tựa hồ như đã nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt lại càng trở nên kinh ngạc hơn: "Nhã Đình, ý của con là...."
"Vốn dĩ, con muốn để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, Quỷ đế nếu như không xem trọng con thì cũng không sao cả!" Lâm Nhã Đình cắt ngang lời nói của Lâm Qua, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt chợt lóe lên một tia kiên định: "nhưng lần này, con lại không thể buông tay. Chỉ cần trở thành thê tử của hắn, bất luận là sư phụ hay là Y Thành, cũng đều sẽ được bình an vô sự!"
"Nhã Đình!" sắc mặt Lâm Qua dần dần trở nên dễ coi hơn, nhưng trong lòng ông ta vẫn còn một chút lo lắng: "địa vị của sư phụ con đã không còn, người chủ trì đại hội nhất định sẽ đổi thành một người khác, vậy con làm sao mà tiếp cận được với Quỷ đế được nữa?"
Lâm Nhã Đình thản nhiên mỉm cười: "tất nhiên con sẽ có cách của mình. Cha chỉ cần nhớ một điều, trong mấy ngày này, bất luận Vân Lạc Phong có đối xử với cha thế nào thì cha cũng cần phải nhịn. Chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa, con sẽ báo thù rửa hận cho cha!"