Edit: Sahara
Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng chịu buông lỏng nam nhân dưới người ra, mỉm cười gian xảo dùng đầu ngón tay chọt chọt vào lòng ngực nam nhân: "Vân Tiêu, trong khoảng thời gian ta không có ở cạnh, chàng có để cho người nào khác dạy dỗ mình hay không?"
"Ta chỉ cho phép mình nàng dạy dỗ!"
Vân Tiêu nâng tầm mắt lên, nghiêm túc mà nhìn Vân Lạc Phong.
Cả đời này, hắn chỉ để cho duy nhất một mình người nữ nhân trước mắt này tiếp cận mình, đồng dạng, cũng chỉ cho phép một mình người nữ nhân này dạy dỗ mình mà thôi!
Vân Lạc Phong lần nữa cúi xuống ôm lấy cổ Vân Tiêu, toàn bộ thân thể đều đè lên trên người của hắn, gác cằm lên vai hắn ta, khẽ rũ mi xuống mà nói: "Vân Tiêu, ta nhớ chàng..."
Một năm cách biệt, đã dạy cho Vân Lạc Phong biết cái gì là nhớ nhung.
Có lẽ, một khắc lơ đãng nhìn thoáng qua nhau vào năm đó, đã định sẵn rằng đời này của Vân Lạc Phong cô phải luân hãm vào tay của người nam nhân này. Nhưng dù là vậy, thì cô cũng cam tâm tình nguyện để mình luân hãm vào đó.
"Tại sao lại như vậy?"
Bước chân của Lâm Qua không tự chủ được mà lùi về sau hai bước, ánh mắt tràn đầy kinh sợ nhìn về phía Vân Tiêu, ông ta nuốt xuống một ngụm nước miếng thật mạnh: "tại sao Quỷ đế lại quen biết với Vân Lạc Phong?"
"Cha, cha đang nói cái gì vậy? Quỷ đế không phải là muội phu của con hay sao? Vân Lạc Phong là loại nữ nhân ngay cả kỹ nữ thanh lâu cũng không bằng, thì làm sao có thể quen biết được với Quỷ đế?"
Từ sau khi Vân Tiêu xuất hiện thì toàn bộ hội trường của Đại Hội Y Sư đều trở nên vô cùng yên tĩnh.
Cho nên, những lời mà Lâm Hạo vừa mới nói kia rơi vào tai những người ở đây từng chữ một hết sức rõ ràng.
"Hạo nhi!" Lâm Qua tức giận gầm lên một tiếng: "con mau im miệng lại cho cha!"
Đây là lần đầu tiên mà Lâm Qua tức giận như vậy đối với Lâm Hạo trong suốt bao nhiêu năm qua, vì thế mà Lâm Hạo ngay tức khắc liền nổi bão ngược lại với Lâm Qua: "cha, là chính cha đã nói Quỷ đế chính là muội phu của con, còn nói rằng Quỷ đế sẽ giết Vân Lạc Phong thay chúng ta trút giận! Tiếp theo chỉ cần đợi Quỷ đế tới đây thì Vân Lạc Phong sẽ phải trả giá đắc vì tất cả những sai lầm của ả ta!"
Hai môi của Lâm Qua trắng bệch không còn chút huyết sắc nào cả, cứ run run không ngừng, nhưng mãi cũng chẳng phát ra được một âm thanh nào cả.
Nhiều năm qua, ông ta luôn cho Lâm Hạo sự bảo hộ tốt nhất, cho nên mới khiến cho Lâm Hạo trở nên vô tri với mọi thứ trên đại lục này, ngay cả các dấu hiệu đặc trưng của việc nhận diện Quỷ đế mà Lâm Hạo cũng không biết.
Trong cảm nhận của
Lâm Hạo mà nói, thực lực của Quỷ đế cường hãn như vậy, một khi xuất hiện thì tất nhiên phải thật hoành tráng, bốn phía tiền hô hậu ủng, phong quang vô hạn! Vân Tiêu thì chỉ một mình yên lặng đến đây, làm sao có thể là Quỷ đế tiếng tăm lừng lẫy cho được?
Tầm mắt của Vân Tiêu từ từ dời khỏi trên người của Vân Lạc Phong, rồi dừng lại trên người của Lâm Hạo, sát khí trên người bắt đầu dâng lên mãnh liệt, làm vẻ lãnh khốc vô tình của Vân Tiêu lúc này lại càng trở nên đáng sợ hơn vạn phần.
Bị hơi thở của Vân Tiêu khóa chặt, thân mình của Lâm Hạo không khó run lên, theo bản năng mà trốn ra sau người của Lâm Qua.
Tuy nhiên, miệng lưỡi của Lâm Hạo thì vẫn tiếp tục thốt ra những lời khó nghe như cũ: "ngươi chẳng qua cũng chỉ là một trong những tên nam nhân của ả tiện nhân Vân Lạc Phong kia mà thôi, có tư cách gì mà dám khi dễ người của Y Thành ta như vậy? Chờ khi Quỷ đế tới đây thì chính là lúc mà tất cả các ngươi phải chết!"
Chát!!!
Lâm Qua ném một cái tát thật mạnh vào mặt của Lâm Hạo, giọng nói ông ta còn mang theo chút run rẩy sợ hãi: "mau xin lỗi!"
"Cha?"
"Mau xin lỗi với Quỷ đế!"
Vốn dĩ Lâm Hạo còn cảm thấy vô cùng phẫn nộ vì cái tát vừa rồi của phụ thân nhà mình, nhưng khi nghe thấy câu nói phía sau, cả người hắn ta liền chấn động, đáy mắt hiện rõ lên một tia kinh hoảng.
"Cha, cha vừa mới nói cái gì? Quỷ đế? Quỷ đế ở chỗ nào chứ?"
Lâm Qua thở dài một hơi thật mạnh, cho đến tận thời khắc này, trong lòng ông ta mới tràn ngập sự hối hận khôn cùng.
Hối hận vì đã chiều chuộng Lâm Hạo đến mức độ thế này!
"Hạo nhi! Nam nhân đeo mặt nạ kia chính là Quỷ đế!"
Lời Lâm Qua vừa nói tựa như sét đánh giữa trời quang, làm cho hai chân Lâm Hạo run lên, sau đó thì ngã ngồi xuống đất, hắn ta vốn dĩ bởi vì ăn chơi sa đọa quá độ mà sắc mặt đã rất nhợt nhạt, lúc này đây lại càng tái nhợt hơn.
"Cha, cha đang nói đùa với con có phải không? Có phải không, cha? Quỷ đế là muội phu của con! Làm sao có thể là một tên nam nhân có dan díu với Vân Lạc Phong được?"