Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 661: Kết cục của Y Thành (7)


trước sau

Edit: Sahara

Trên không trung, nam nhân đạm nhiên cười, ánh mắt thanh lãnh của hắn từ trên khuôn mặt điên cuồng của Lâm Hạo từ từ đảo qua rồi dừng lại trên người của Vân Lạc Phong.

Chớp mắt, cái nhìn của Vân Thanh Nhã liền trở nên vô cùng ôn hòa, tựa như ánh mặt trời ấm áp bao phủ lên người của Vân Lạc Phong.

"Tiểu Phong nhi, thúc về rồi...."

Thúc về rồi....

Giọng nói của Vân Thanh Nhã làm trong lòng Vân Lạc Phong có chút xúc động, cô mấp máy môi, nhìn chăm chú vào người đang đứng giữa hư không, nói: "nhị thúc, Phong nhi có nên chúc mừng thúc đã đột phá đến Thiên Linh Giả rồi không?"

Ngự không phi hành, Thiên Linh Giả!

Nghe một câu này của Vân Lạc Phong, mọi người mới chợt bừng tỉnh mà hồi thần trở lại. Vân Thanh Nhã của Vân gia đã đột phá đến Thiên Linh Giả rồi?

Sắc mặt Lâm Qua lúc này cực kỳ khó coi, bước chân lảo đảo lùi về sau, rồi đặt mông ngã ngồi xuống đất, trên mặt ông ta chỉ còn lại một mảnh tuyệt vọng, thần sắc tựa như tro tàn không thể cháy.

"Nhị thúc của con vận khí không tệ, kế thừa được thực lực của một cường giả, cho nên mới có thể đột phá nhanh đến như vậy!"

Vô Hồi Chi Sâm, hung hiểm tột cùng, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn đi tới đó, là bởi vì trong đó có thể giúp ngươi tao ngộ được vô số kỳ duyên mà nảy sinh ra biến hóa khôn lường. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết nhất là ngươi không chết.

Một khi ngươi còn sống mà rời khỏi Vô Hồi Chi Sâm, nhất định bản thân đã đạt được thực lực cực kỳ cường đại. Đây cũng là nguyên nhân chính mà rất nhiều người muốn đến Vô Hồi Chi Sâm để thử vận may một lần.

Hiển nhiên, người có thể còn sống trở về rất ít, đại đa số đều đã trở thành phân bón cho cây cối trong Vô Hồi Chi Sâm, còn không thì cũng trở thành bữa ăn ngon cho linh thú.

"Tiểu Phong nhi, chuyện của Y Thành từ giờ cứ giao lại cho thúc!" Vân Thanh Nhã mỉm cười nhu hòa: "thúc muốn tự tay báo mối thù năm xưa!"

Mười năm!

Ai có thể biết được, hắn đã trải qua cuộc sống mười năm kia như thế nào?

Mà tất cả những điều đó, đều là do Y Thành ban cho hắn!

Tầm nhìn của Vân Thanh Nhã chậm rãi dời đến trên người của đám người Y Thành, hắn bước từng bước đi về phía mặt đất, nhìn vào giống như là có vô số đóa thanh liên đang nở dưới bước chân hắn đi!

"Các ngươi có còn nhớ, mười năm trước, các ngươi đã từng nói gì với ta hay không?" trên mặt Vân Thanh Nhã vẫn nở một nụ cười thanh nhã như ca, nhưng không hiểu sau khi nhìn vào lại làm cho người của Y Thành cảm thấy lạnh đến mức sởn cả tóc gáy.

"Mười năm trước, các ngươi đã nói với ta, trên đời này vốn là kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, gia thế của
ta không cách nào so sánh được với Y Thành, cho nên, ta chết chính là chuyện đương nhiên!"

Mỗi khi Vân Thanh Nhã bước một bước tới gần, thì tâm của Lâm Qua lại run lên một cái, ông ta gắt gao nắm chặt hai nắm tay, nhìn chằm chằm vào nam nhân thanh nhã đang chậm rãi từ trên hư không đi xuống.

"Các ngươi còn nói, Lâm Hạo tỷ thí với ta, đó chính là vinh hạnh của ta, ta đáng lý phải nên đứng yên trên lôi đài, để mặc hắn tùy ý đánh đấm mà không được đánh trả. Ta đã dám đánh trả, thì phải nhận lấy sự nghiêm trị của Y Thành các ngươi!"

Mười năm trước, Vân Thanh Nhã hắn phải dốc hết sức lực vốn có mới tránh thoát được sự đuổi giết! Nhưng cũng tại vì vậy mà phải sống ẩn náo trong mật thất tối tăm hết mười  năm ròng rã. Chuyện này đối với một thiếu niên nhiệt huyết mà nói là tàn nhẫn đến cỡ nào?

"Hiện tại, phong thủy xoay vần, người nên đứng yên để người ta đánh giết, chính là Y Thành các ngươi!" Vân Thanh Nhã hơi hơi nâng tầm mắt thanh lãnh của mình lên, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi biến mất: "đúng rồi, còn có cả những tên cường giả của Y Thành đã từng đuổi giết ta nữa! Hình dáng của tất cả các ngươi, trong suốt mười năm qua, ta chưa từng quên bao giờ!"

Lâm Qua hơi hơi hé miệng, lại phát hiện ra yết hầu của mình khô khốc, không thể phát ra âm thanh nào.

Cho đến lúc này, ông ta mới cảm nhận được cái gì gọi là hối hận!

Nếu không phải ông ta từ nhỏ đã quá nuông chiều Lâm Hạo, thì cũng không tạo thành kết cục ngày hôm nay cho Y Thành.

"Cha!" Lâm Hạo nói mà không thèm đè nén sự phẫn nộ của mình: "tại sao? Tại sao chuyện tên súc sinh này còn sống mà người lại không nói cho con biết? Tại sao hả?"

Lâm Qua cười khổ, lắc lắc đầu: "cha không muốn con chịu thêm đả kích, cho nên mới che giấu...."

Nghe được lời này, lửa giận của Lâm Hạo lại càng cháy mãnh liệt hơn: "vậy tại sao năm đó cha không giết chết hắn? Không tận diệt Vân gia? Nếu lúc đó cha giết hết tất cả bọn người Vân gia, thì làm sao còn xảy ra nhiều chuyện như bây giờ vậy?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện