Edit: Sahara
"Lục công chúa!"
Nhìn thấy hành động của lục công chúa, thái phó đại kinh thật sắc, vội vàng chạy tới quát: "mau thả tiểu công tử ra, ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy cả hoàng tộc!"
"Dù sao thì ta sớm muộn gì cũng phải chết, vậy không bằng trước khi ta chết để cho ta được thỏa mãn tâm nguyện của mình!" tầm mắt của lục công chúa từ từ hướng tới trên người Vân Tiêu, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn: "ta muốn chàng ở cùng ta một đêm, chỉ cần chàng ở cùng ta một đêm, ta sẽ lập tức thả con trai của chàng ra!"
Thời này khắc này, ánh mắt của lục công chúa chỉ nhìn thấy mỗi mình Vân Tiêu, lại không nhìn thấy khóe môi của Tiểu Mạch đang gợi lên một độ cong tà ác.
"Ngươi đúng là muốn chết mà!"
Lão gia tử vỗ bàn một cái rầm rồi đứng dựng dậy, thái dương nổi đầy gân xanh, tức giận nói: "nếu ngươi mà đám động đến một cọng lông tơ của chắt ngoại bảo bối của ta, ta sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
"Ha.." lục công chúa cười đầy châm chọc: "ta đã nói, ta sớm muộn gì cũng là người chết, không bằng cứ chết thống khoái một lần! Vân lão tướng quân, dùng thân thể cháu rể của ông để đổi lấy tính mạng của chắt ngoại ông, ta cảm thấy rất đáng giá! Huống chi, ta chỉ dùng chàng ấy có một đêm, lại không phải bá chiếm chàng ấy!"
Ánh mắt Vân Lạc Phong có phần âm trầm đi một chút, lạnh giọng nói: "chỉ sợ là ngươi hưởng dụng không nổi!"
"Vân Lạc Phong, ta biết dục vọng chiếm hữu của ngươi rất cao, bằng không, vừa rồi ngươi cũng sẽ không nói ra những lời nói như vậy! Đối với ngươi ta đã phá lệ khai ân rồi, ít nhất ta cũng không có bắt ngươi chứng kiến ta cùng chàng ấy phiên vân phúc vũ!" lục công chúa cong cong khóe môi, lạnh giọng nói: "chuyện này không thể trách ta, chỉ có thể trách con trai người đến không đúng lúc mà thôi! Nếu ngươi không muốn tính mạng của con trai mình nữa, ta cũng có thể thanh toàn cho ngươi!"
Lão gia tử tức giận đến cả người run rẩy không thôi: "ta tuyệt đối sẽ không giao Vân Tiêu cho ngươi, mạng của chắt ngoại ta, ngươi cũng đừng hòng lấy được!"
Lần này lão gia tử thật sự hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ rồi! Khí thế trên người của ông không kiềm chế được mà đã bắt đầu triển khai, nháy mắt thì đã phá hủy mọi đồ vật trong đại sảnh.
"Vân Tiêu, không cần ra tay!" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn thấy khí thế trên người của nam nhân bên cạnh mình cũng đã bắt đầu khởi động, bèn thấp giọng nói: "Tiểu Mạch muốn chơi, cứ để nó chơi!"
Lục công chúa hiện giờ chỉ có thể nghĩ được đến Vân Tiêu, hoàn toàn quên mất còn có thể dùng thực lực để áp chế.
Bất luận là Vân Lạc Phong hay là Vân Tiêu, chỉ cần thả ra uy áp thì
lục công chúa đã không thể nào động đậy được nữa rồi, nói gì đến việc thương tổn Tiểu Mạch.
Nhưng Vân Lạc Phong lại không có làm vậy!
Từ lúc Tiểu Mạch bắt đầu xuất hiện thì Vân Lạc Phong đã biết mục đích của hắn rồi, đơn giản chính là muốn dùng phương pháp của bản thân để trừng trị lục công chúa mà thôi.
Tiểu Mạch ở không gian thần điển nhàm chán nhiều năm như vậy, cho nên, Vân Lạc Phong cô đồng ý dung túng cho hắn chơi thỏa thích một lần.
"Vân Lạc Phong, tới thời khắc này rồi mà ngươi còn muốn ở đó buông lời hù dọa?" lục công chúa liên tục cười lạnh không thôi: "lúc nãy ta cũng đã quỳ xuống khẩn cầu ngươi rồi, vậy mà ngươi còn đối xử tàn nhẫn với ta như thế, đã vậy thì ngươi cũng đừng trách ta không khách khí, đêm nay ta nhất định phải có được chàng, còn về phần ngươi, ngươi cần phải tận mắt chứng kiến ta cùng với chàng ấy phiên vân phúc vũ ở trên giường. Đây chính là trừng phạt dành cho ngươi!"
Thái phó sợ tới mức suýt chút nữa là ngất xỉu, ông ta không biết tại sao đột nhiên lục công chúa lại có lá gan lớn đến như vậy, dám ở trước mặt một tôn thần như Vân Lạc Phong mà nói những lời này.
Ông ta không biết, cho dù là một nữ tử nhu mì dịu dàng cách mấy, một khi gặp được ý trung nhân rồi, cũng có thể trở nên vô cùng điên cuồng.
Ngày thời điểm mà thái phó dự tính sẽ quát mắng lục công chúa một lần nữa, thì bỗng nhiên, một giọng nói mềm mại non nớt vang lên, phiên đãng trong con gió nhẹ thật lâu mà chưa tiêu tán.
"Dì ơi~! Dì dự định sẽ dùng phương pháp gì để giết ta vậy ạ~??"
Ngữ khí của Tiểu Mạch vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có một cảm giác rất quỷ dị, khó mà nói nên lời.
"Đương nhiên là sẽ cắt lấy đầu của ngươi làm cầu đá! Tuy nhiên, nếu mẹ của ngươi mà đồng ý.... "
Lục công chúa cười lạnh quay đầu lại, tức thì, nửa câu nói còn lại liền bị nghẹn nơi yết hầu, cô ta khiếp sợ mà trợn trừng hai mắt, biểu tình kia hiển nhiên là do nhìn thấy được một cảnh tượng gì đó rất khiếp đảm, kinh hoàng.