Edit: Sahara
"Tiểu Mạch, cái hạt giống kia vẫn không có gì tiến triển sao?"
Vân Lạc Phong nhìn một vùng đất nhỏ bằng phẳng trong dược điền, hơi hơi nhíu mày.
Ngày đó, cô ở Hội Đấu Giá Thịnh Thiên mua được hạt giống này, tiếp theo sau thì đem nó trồng xuống dược điền, nhưng đến bây giờ đã hơn một năm rồi, vậy mà cái hạt giống kia vẫn chẳng có biến hóa gì cả.
"Chủ nhân, ta cũng không biết, cái hạt giống kia tại sao ngay cả một chút biến hóa cũng không có? Theo lý mà nói thì chuyện này là không thể nào!"
Vân Lạc Phong trầm mặc hết nửa ngày: "xem ra cần phải quan sát thêm một thời gian nữa xem sao. Hiện tại, chúng ta cứ trồng số dược thảo khác trước đã!"
Nói xong, Vân Lạc Phong liền lấy một gốc dược liệu trong rương ra, do tinh thần của Vân Lạc Phong không tập trung, nên không thấy được cái gai nhọn trên góc dược liệu kia, cũng vì vậy mà không cẩn thận bị nó đâm vào đầu ngón tay.
"Chủ nhân, người không sao chứ?"
Thần sắc Tiểu Mạch tức khắc trở nên căng thẳng, vội vàng chạy đến bên cạnh của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "không sao, chúng ta tiếp tục đi!"
Vân Lạc Phong không để ý đến vết thương nhỏ ở đầu ngón tay, lại càng không để ý đến, lúc ngón tay chảy máu, một giọt máu đã rơi xuống mặt đất của dược điền, trùng hợp là rơi ngay lên hạt giống ở dưới mặt đất không sâu, trong nháy mắt, vùng đất nhỏ kia lóe lên một ánh sáng màu xanh, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Chờ sau khi xong hết công việc trồng trọt, Vân Lạc Phong mới rời khỏi không gian thần điển, quay trở lại trong phòng.....
Nửa đêm.
Vân Lạc Phong đang say ngủ thì bỗng bị một tiếng hét thất thanh làm cho giật mình tỉnh dậy, tức khắc, cô liền mở bừng hai mắt ra.
"Chủ nhân, xảy ra chuyện rồi, là chuyện lớn á!!!"
Trong linh hồn không ngừng truyền tới âm thanh nôn nóng gấp gáp của Tiểu Mạch, làm cho Vân Lạc Phong không cách nào nói chuyện được, đành phải để ý thức tiến vào không gian thần điển xem xem có chuyện gì.
"Oaaaa..."
Vừa thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, Tiểu Mạch lập tức khóc òa lên, nước mắt như mưa, vô cùng ủy khuất vừa nói vừa chỉ vào dược điền: "chủ nhân, dược liệu, dược liệu.... "
Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, nhìn về phía dược điền.
Chỉ thấy số dược liệu mà bọn họ đã trồng trước đó đều khô héo hết cả, giống như là bị thứ gì đó hút hết sinh khí.
"Tiểu Mạch, chuyện này là thế nào?"
Sắc mặt Vân Lạc Phong đen lại.
Cô đau lòng cho số dược liệu của mình!
Càng đau lòng hơn chính là, số dược liệu này đều là do Vân Tiêu tặng cho cô!
Vốn muốn đem nó trồng xuống cho tốt, vậy mà bây giờ lại biến thành thế này.
"Ta cũng không biết!" Tiểu Mạch nức nở nói: "vừa rồi ta chỉ không chú ý một
chút thôi mà số dược liệu này đã khô héo hết cả rồi, ta căn bản cũng không biết chuyện gì đã xảy ra! Chủ nhân, nơi này là không gian thần điển, linh khí dồi dào, theo lý mà nói, tuyệt đối sẽ không có chuyện dược liệu khô héo như thế, nhưng mà tại sao lại biến thành như vậy chứ?"
Vân Lạc Phong khẽ cau mày, đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh, cuối cùng, dừng lại trên vùng đất trồng hạt giống kia.
"Đây là.... "
Vân Lạc Phong ngẩn người.
Nương theo tầm nhìn của Vân Lạc Phong, Tiểu Mạch cũng hướng mắt về phía vùng đất trồng cái hạt giống kia, tức khắc, hắn cũng trợn tròn cả hai mắt.
"Hạt... Hạt giống này nảy mầm rồi?"
Tiểu Mạch dụi dụi hai mắt của mình, sau đó lại nhìn về phía vùng đất nhỏ kia, sau khi nhìn thấy một cái cây nhỏ xíu xiu chỉ lớn hơn hạt đậu một chút với hai cái lá tí ti xòe ra hai hướng trên đầu thì trong lòng liền trở nên vô cùng kích động.
"Chủ nhân, hạt giống này nảy mầm rồi! Chẳng lẽ chuyện dược liệu trồng trong dược điền bị khô héo đều là do nó làm?"
Mắt Vân Lạc Phong nhìn vào cái cây non bé xíu kia, trầm ngâm hết nửa ngày, rồi đưa ra một quyết định: "ngoại trừ gốc cây bồ đề, số dược liệu khác cứ tiếp tục gieo trồng, ta thật muốn xem thử, rốt cuộc cái cây này là thứ gì?"
"Dạ, chủ nhân!"
Hai mắt Tiểu Mạch liền sáng lên, hắn có một cảm giác mãnh liệt, chính là hắn sắp sửa tạo ra được một thứ đồ vật vô cùng ghê gớm.
Sau khi Vân Lạc Phong rời khỏi không gian thần điển, Tiểu Mạch lại tiếp tục đem số dược liệu kia gieo trồng xuống, sau đó, hắn tới một góc trong không gian thần điển khoanh chân ngồi xuống, một tay chóng lên cái cằm nhỏ, nhìn chằm chằm vào cái cây non kia không chớp mắt.
Tuy nhiên, cây non hình như là đã ăn no rồi, cho nên không có thêm bất cứ động tĩnh gì khác, chỉ là an an tĩnh tĩnh ở đó, thỉnh thoảng lại khẽ đung đưa qua lại trong cơn gió nhẹ mà thôi.