Edit: Sahara
Đó là một nam tử trẻ tuổi toàn thân mặc trường bào màu lục, lớn lên cũng xem như là tuấn tú. Ngay khi hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong hướng về phía mình mà vẫy tay thì hơi sửng sốt một chút.
"Ngươi muốn làm gì?"
Vân Lạc Phong ý cười dạt dào nói: "ngươi lại đây sẽ biết ngay!"
Nam tử trẻ tuổi kia vừa rồi còn mắng rất thống khoái, hiện tại thấy Vân Lạc Phong mỉm cười xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành thì cả người như là bị trúng tà vậy, cứ thế mà ngoan ngoãn làm theo lời của Vân Lạc Phong, đi qua bên đó.
"Phải rồi, vậy mới ngoan chứ!" Vân Lạc Phong tiếp tục vẫy tay: "ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đánh ngươi đâu, ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện nhân sinh mà thôi!"
Tim của nam tử trẻ tuổi kia đập lại nhịp điệu bình thường.
Có những lời này của Vân Lạc Phong, hắn không cần lo sợ nữ nhân này sẽ đột ngột đánh lén hắn! Huống hồ, hắn cho rằng Vân Lạc Phong sẽ không có cái lá gan dám ra tay đối với hắn!
"Được rồi, ta đã qua đây rồi, ngươi có cái gì muốn nói thì mau...."
Nam tử trẻ tuổi kia còn chưa nói dứt câu, thì phịch một tiếng, Vân Lạc Phong đã giơ chân đá một cái vào bụng của hắn, không hề có một chút dấu hiệu báo trước nào cả, làm cho hắn ta muốn tránh cũng tránh không được.
Cả người của hắn trong nháy mắt đã bay ngược ra xa, từ phía trước còn truyền tới giọng nói tà khí của Vân Lạc Phong.
"Ta không có đánh ngươi, chỉ đá ngươi mà thôi!"
Dưới cơn gió thoảng qua, Vân Lạc Phong đứng đó nhẹ nhàng nhướng đầu mày, trong đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười: "được rồi, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện phiếm...."
Toàn bộ mảnh rừng ở đấy nháy mắt đã trở nên lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Vân Lạc Phong.
Vừa rồi không phải cô ta đã nói là sẽ tuyệt đối không đánh hắn ta hay sao?
Tại sao bây giờ lại đột nhiên động thủ?
Tín nhiệm cơ bản giữa người với người ở đâu hả?
Phụt!
Nam tử trẻ tuổi kia phun ra một ngụm máu, một tay gắt gao ôm chặt lấy bụng mình, khuôn mặt hắn lúc này trắng bệch như tờ giấy, ngữ khí vô cùng căm phẫn: "ngươi thật vô sỉ!"
"Quá khen quá khen!" trên mặt Vân Lạc Phong vẫn giữ nguyên nụ cười tươi như hoa: "tính đến hiện tại thì ngươi chỉ mới là kẻ thứ một trăm nói ta vô sỉ thôi! Vì vậy, ta xin nhận lấy lời khen tặng của ngươi!"
Khen?
Khen cái muội muội nhà ngươi!
Nam tử trẻ tuổi kia lại phun thêm một ngụm máu, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh luôn rồi.
Long Phi trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh ngạc mà nói: "trước khi gặp hai cha con Lâm Nguyên, ta cho rằng sư thúc là người vô sỉ nhất trên đời! Sau khi
gặp được Lâm Nguyên, bởi vì mức độ không biết xấu hổ của hắn mà người vô sỉ nhất đã được hắn ta thay thế! Nhưng đến tận lúc này, ta mới biết được cái gì gọi là vô sỉ chân chính!"
"So với chủ tử mà nói, sư thúc thì tính là gì? LnLâm Nguyên lại tính là gì? Chủ tử mới là người đạt tới cảnh giới vô sỉ cao nhất! Không ai bì kịp!"
Lâm Nguyên cũng cảm thấy rất choáng váng, cho dù ông ta dối trá gian xảo, nhưng cũng chưa từng đem lời nhục mạ của kẻ khác mà xem thành khích lệ đối với mình.
Tiểu nữ tử này sao lại có thể không biết xấu hổ đến mức có thể nói những lời nói đó ra khỏi miệng được chứ?
Đúng vậy, so sánh với tiểu nữ tử này, sự vô sỉ của ông ta có tính là gì? Loại cảnh giới vô sỉ này của cô ta thật sự là phải khiến cho người ta cam bái hạ phong.
Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười, chuyển hướng nhìn sang mấy kẻ đã bị mình làm ngu người mà đứng đực ra đó.
"Các ngươi cũng muốn tới đây nói chuyện phiếm với ta sao?"
Nụ cười của nữ nhân này cứ như là yêu tinh, dụ dỗ bọn họ bước về phía của ả. Mà một bước này nếu như bước ra, thì sẽ phải rơi vào địa ngục, vĩnh bất siêu sinh!
"Thành chủ, cái này....."
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Nguyên, chần chừ không biết làm sao để mở miệng.
Lâm Nguyên rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần lại, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng cất giọng nói: "vị cô nương này, cô không cảm thấy mình rất quá đáng sao? Lại dám ở trước mặt ta mà hành hung người khác, đây rõ ràng là không để ta vào mắt mà!"
"Ngươi đáng giá đến mức có thể khiến ta để ngươi vào mắt à?"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Lâm Nguyên, nhướng mày nói.
Lâm Nguyên phẫn nộ quát: "nếu ngươi đã theo ta vào Vô Hồi Chi Sâm thì phải nghe theo mệnh lệnh của ta!"
Vân Lạc Phong lại tặng thêm cho Lâm Nguyên một cái liếc mắt, có điều lúc này lại pha thêm một chút ý vị đang nhìn kẻ ngốc: "ai nói là ta đi theo ngươi vào Vô Hồi Chi Sâm này? Chúng ta chẳng qua là cùng đường đi mà thôi!"