Edit: Sahara
Lâm Nhược Hân rũ mi xuống, trong mắt lóe lên một tia hàn quang.
Phụ thân nói không sai! Đồ vật của mình, thì vĩnh viễn cũng sẽ thuộc về mình! Cho dù là bất cứ ai cũng không thể đoạt đi được.
"Nhược Hân!" sắc mặt Lâm Nguyên lại càng từ ái hơn, nói: "con yên tâm! Chuyện này không liên quan đến con, con không cần phải tự trách! Cha nhất định sẽ làm chủ cho con!"
Lâm Nhược Hân ngẩng đầu lên, đáy mắt vẫn còn chứa đầy vẻ áy náy: "nhưng mà con vẫn cảm thấy đây là lỗi của mình, nếu như con không lấy cái chết để tạ tội, lương tâm của con khó mà an được!"
Có lẽ do hôm nay những người ở đây đã được tận mắt chứng kiến lúc Vân Tiêu nổi giận là như thế nào, cho nên không có ai dám nói gì với Vân Tiêu. Tuy nhiên, ánh mắt của bọn họ lại chứa đầy sự chỉ trích, mà tất cả đều nhất trí hướng thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Nhược Hân tiểu thư là người lương thiện như vậy, hai người này lại nhẫn tâm ép Nhược Hân tiểu thư đi đến bước đường thế này sao? Chẳng lẽ lương tâm của bọn họ không cảm thấy hổ thẹn một chút nào à?
Hơn nữa, trong chuyện này Nhược Hân tiểu thư hoàn toàn không có lỗi gì hết, tất cả đều là do người của phủ thành chủ tự chủ trương hành động mà thôi! Nhược Hân tiểu thư là người vô tội!
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi thành nụ cười nhàn nhạt như có như không mà nhìn Lâm Nhược Hân: "nếu như ngươi muốn lấy cái chết để tạ tội, vậy thì bây giờ ngươi cứ tự nhiên mà chết đi! Vân Tiêu, giữ chặt Lâm Nguyên, ta muốn xem thử cô ta có dám tự sát hay không?"
Lời Vân Lạc Phong vừa dứt thì thân mình Vân Tiêu cũng nhá lên một cái, chớp mắt đã đến ngay sau lưng Lâm Nguyên, một tay Vân Tiêu giơ lên ấn chặt xuống bả vai của ông ta.
Cả người Lâm Nguyên chợt cứng đơ lại, ông ta muốn thoát khỏi sự khống chế của Vân Tiêu, nhưng ngặt một nỗi bàn tay của Vân Tiêu lại nặng tựa ngàn cân, làm cho ông ta không thể nhúc nhích dù chỉ là mảy may.
Đáy mắt Lâm Nguyên cuối cùng cũng toát lên vẻ sợ hãi, khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt.
"Ngươi không phải luôn miệng nói muốn lấy cái chết để tạ tội sao?" Vân Lạc Phong nhếch mép cười đầy tà khí: "hiện tại ta cho ngươi một cơ hội thực hiện ý nguyện của ngươi đó, không cần phải khách sao!"
Cả người Lâm Nhược Hân khe khẽ run lên, nội tâm cũng run rẩy không kém, cô ta nhìn về phía Vân Lạc Phong, cắn cắn lấy môi dưới: "ta....."
"Ta chưa từng bức ngươi phải chết, là tự ngươi một hai đòi tự sát tạ tội, nếu ngươi đã nói ra thì nhất định phải làm cho được. Hay là.... Ngươi vốn dĩ chỉ muốn đánh bài đồng tình, lừa gạt mọi người?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Lâm Nhược Hân thẹn quá hóa giận, hai tay buông thõng bên đùi bất giác siết chặt lại
thành nắm đấm.
"Ta cũng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!" Vân Lạc Phong cười cười: "nếu như ngươi không thực hiện lời mà ngươi đã nói, vậy chứng tỏ cái gì mà lấy cái chết để tạ tội gì đó toàn là nói suông mà thôi! Nói không chừng, tên nam nhân của phủ thành chủ này cũng là do ngươi phái tới!"
Gương mặt của Lâm Nhược Hân đột ngột biến sắc.
Lâm Nhược Hân hiểu rõ, nếu bây giờ mà cô ta không tự sát như lời mình nói, vậy thì tất cả uy tín của cô ta sẽ lập tức mất sạch.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Hân chậm rãi nâng tay lên, từ từ đưa bàn tay ra sao ót của mình....
"Nhược Hân tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng trúng kế khích tướng của nữ nhân này, đừng làm chuyện dại dột!"
Thần sắc trên mặt những người ở đây có chút nôn nóng, nhưng lại không có một người nào dám tiến lên ngăn cản Lâm Nhược Hân.
Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, thực lực của Vân Tiêu cường đại hơn bọn họ, bọn họ không dám tự tìm đường chết!
Chỉ là bọn họ đều cảm thấy khó hiểu, tại sao thành chủ đại nhân bị nam nhân này đè lấy bả vai thì không còn động tĩnh gì nữa? Chẳng lẽ ngài ấy định trơ mắt mà nhìn nữ nhi của mình tự sát chết trước mặt mình hay sao?
Dưới ánh mắt nôn nóng của mọi người, bàn tay Lâm Nhược Hân cuối cùng cũng nâng cao lên tời đỉnh đầu của mình, hiện tại, cô ta chỉ cần dùng sức một chút, thì đầu cô ta sẽ lập tức vỡ nát, máu văng tung tóe.
Thế nhưng, tay Lâm Nhược Hân cứ dừng mãi trên đỉnh đầu như thế mà lại chẳng có động tĩnh tiếp theo, sắc mặt cô ta lúc này còn trắng bệch hơn cả giấy.
"Như thế nào? Không dám xuống tay?" Vân Lạc Phong cất bước, chậm rãi tiến tới gần Lâm Nhược Hân: "nếu đã như vậy, chi bằng cứ để ta giúp ngươi một tay, có được không? Dù sao mục đích của ngươi cũng là lấy cái chết để tạ tội, ta hay ngươi ra tay cũng chẳng có gì khác biệt, đúng không?"
Mắt thấy Vân Lạc Phong càng lúc càng tới gần mình, đáy mắt Lâm Nhược Hân chợt hiện lên tia hoảng loạn, bất ngờ, Lâm Nhược Hân xuất kích tấn công về phía Vân Lạc Phong....