Edit: Sahara
Nghe được lời này, Hỏa Hỏa chỉ bẹp bẹp miệng: "Diệp gia? Bọn họ không xứng được biết sự tồn tại của ta!"
Diệp Hi Mạch chớp chớp mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu đang đứng trước mặt mình.
Hỏa Hỏa bước tới vỗ vỗ bả vai Diệp Hi Mạch: "không phải ngươi muốn đi Tần Thành sao? Ta dự định sẽ đi chung với ngươi một chuyến!"
Diệp Hi Mạch ngẩn người: "ngươi muốn đi cùng ta đến Tần Thành?"
Hỏa Hỏa thành thật gật gật đầu: "người mà ta muốn tìm chắc hẳn cũng là một y sư..."
Hỏa Hỏa dùng từ chắc hẳn, chứ không phải là chắc chắn...
Lời này lại khiến cho sự nghi hoặc trong lòng Diệp Hi Mạch càng sâu hơn. Chẳng lẽ Hỏa Hỏa cũng không biết người mà mình muốn tìm là ai hay sao?
"Đại ca!"
Đúng lúc này, từ ngoài cửa lại truyền tới giọng nói thanh thúy của Diệp Kỳ.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Kỳ, Diệp Hi Mạch liền theo bản năng đứng chắn trước người Hỏa Hỏa, chỉ vì Diệp Hi Mạch hiểu rõ, Hỏa Hỏa cũng không muốn quá nhiều người biết đến sự tồn tại của mình.
Dù động tác của Diệp Hi Mạch khá nhanh, nhưng Diệp Kỳ vẫn kịp nhìn thấy được Hỏa Hỏa bị Diệp Hi Mạch che ở phía sau.
"Đại ca, tiểu cô nương này.... Là ai vậy?"
Diệp Kỳ cắn cắn môi, sắc mặt có chút không tốt.
Trước giờ đại ca luôn đối xử lạnh nhạt với mình, nhưng bây giờ lại che chở cho một tiểu nha đầu xa lạ, dường như là sợ mình sẽ làm tổn thương đến tiểu nha đầu này vậy....
"Diệp Hi Mạch, chúng ta nên xuất phát thôi!"
Hỏa Hỏa nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy Diệp Kỳ một cái, phủi phủi nhẹ bụi bám vào váy mình, bẹp miệng nói.
"Được!"
Diệp Hi Mạch thu hồi tầm mắt lại, khẽ gật đầu.
"Cõng ta đi!"
"......"
Diệp Hi Mạch cảm thất hết chỗ nói với tiểu nha đầu trước mặt: "ngươi không có chân sao?"
"Ta không muốn đi bộ, cho nên ngươi phải cõng ta!" Hỏa Hỏa bày ra bộ dáng ngang ngược tùy hứng: "nếu không, ta sẽ nói với Diệp Cảnh Thần là ngươi khi dễ ta!"
Khuôn mặt của Diệp Hi Mạch tràn ngập sự bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống: "đi lên đi!"
Hỏa Hỏa liền mỉm cười vô cùng đắc ý vì đạt được âm mưu, lập tức leo lên lưng Diệp Hi Mạch, hai mắt tròn xoe lấp lánh sáng người, tựa như các vì tinh tú.
"Đại ca!"
Nhìn một màn trước mắt, Diệp Kỳ cảm thấy không thể nào tin được.
Người đại ca mà cô ta luôn luôn tôn kính, bây giờ lại đi cõng một con tiểu nha đầu? Hơn nữa còn để mặc con tiểu nha đầu này gọi thẳng
tên của nghĩa phụ?
"Diệp Kỳ, muội ở lại trông chừng Diệp trạch, ta phải rời khỏi mấy ngày!"
Diệp Hi Mạch quay lại nhìn Diệp Kỳ, căn dặn một câu xong thì liền nhắm thẳng hướng cổng thành mà đi.
"Hỏa Hỏa, ngươi nặng quá đi mất, nên giảm cân đi thôi!"
"Tên Hi Mạch ngu ngốc kia, ngươi nói bậy gì đó?" Hỏa Hỏa tát một cái lên ót của Diệp Hi Mạch, tức giận mà nói: "ta rất nhẹ, ta còn nhẹ hơn cả lông vũ, là do sức lực của ngươi quá yếu!"
Nhẹ hơn cả lông vũ? Vậy sẽ trở thành cái thứ gì?
Khóe miệng Diệp Hi Mạch co rút liên tục, rồi chỉ có thể lắc lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nha đầu này, đúng thật là một tổ tông sống mà.
_____
Tấn Thành, nổi danh nhất là chợ đêm, không ít y sư nghe tiếng mà đến.
Trong Tần Thành, mặc kệ là thời nào, khắc nào, thì cũng đều náo nhiệt như nhau.
Tuy nhiên, lúc này đây, trên đường phố nhộn nhịp của Tần Thành lại đột ngột vang lên một trận âm thanh ồn ào hoảng loạn.
"Mau! Mau tránh ra! Là người của Mộc gia!"
"Người của Mộc gia sao lại hoảng loạn như thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Mặc kệ là có chuyện gì thì chúng ta vẫn nên tránh xa một chút, để tránh dẫn lửa đốt thân, ta không muốn trêu chọc vào Mộc gia này đâu!"
Mọi người đều sôi nổi tránh xa ra đến mấy trượng, ngay cả những quầy hàng ven đường cũng dùng tốc độ nhanh nhất mà thu dọn, tất cả đều muốn tránh xa đội ngũ kia.
Trong chợ đêm, âm thanh ồn ào theo một đội ngũ vừa tiến đến mà im ắng hẳn đi, ánh mắt mọi người đều tập trung về đám người Mộc gia đang xông tới, sợ đến mức không dám nói một lời nào.