Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 783: Khởi hành đến Diệp thành (3)


trước sau

Edit: Sahara

Tiểu Mạch cảm thấy thật khó thở, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh bị nghẹn đến đỏ bừng, căm phẫn mà trừng mắt nhìn Hỏa Hỏa.

"Hỏa Hỏa!" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn cả hai người đang cãi nhau một lượt, rồi đem tầm mắt dừng lại trên người Hỏa Hỏa, hỏi: "ngươi còn chưa nói cho ta biết lai lịch của ngươi!"

Gương mặt của Hỏa Hỏa chợt hiện lên vẻ cô đơn: "ta vốn dĩ là một con linh thú sống trong không gian thần điển này, đột nhiên có một ngày, ta bị không gian thần điển ném ra ngoài, nó nói nó muốn đi tìm ký chủ của nó, bảo ta ở lại đây đợi nó quay trở về!"

"Thời gian ấy, bởi vì ta còn quá nhỏ, không hiểu được cách sinh tồn trong thế giới bên ngoài, cho nên bị một đám cường giả đuổi bắt, muốn cưỡng ép ta ký khế ước cùng bọn chúng. Ta bị bọn họ đả thương, sau khi thoát được khỏi tay bọn chúng liền đi tìm một nơi để dưỡng thương."

"Trong lúc dưỡng thương, ta quen được một nhân loại, hơn nữa còn nhận hắn ta làm đồ đệ, về sau, đồ đệ kia của ta vì muốn thuận tiện giúp ta có nơi trú ẩn để dưỡng thương, cho nên liền xây một ngôi nhà ở ngay tại chỗ ta đang ở, hiện giờ, nơi ấy đã trở thành một nơi tiếng tăm lừng lẫy, chính là Diệp gia."

"Diệp gia?" Vân Lạc Phong khẽ vân vê cằm mình: "nói cách khác, tổ tiên của Diệp gia chính là đồ đệ của ngươi?"

Hỏa Hỏa gật gật đầu: "Diệp gia có một cấm địa, phàm là người dám đặt chân vào đó đều phải chết! Kỳ thực nơi đó cũng chẳng phải địa phương quan trọng gì. Đó chẳng qua là nơi mà đồ đệ của ta đã xây dựng vào năm đó để cho ta dưỡng thương mà thôi! Ta ở đó ngây ngốc hơn ngàn năm. Sau này, trong một lần tình cờ, Diệp Cảnh Thần vô tình xâm nhập vào cấm địa, cho nên ta mới theo hắn rời khỏi đó!"

Thực tế thì, cấm địa sở dĩ được gọi là cấm địa, là bởi vì ngoại trừ sự tồn tại của Hỏa Hỏa ra thì vẫn còn có một số nguy hiểm khác.

Chỉ tính những cơ quan bẫy rập xung quanh đó cũng đã có không ít, mục đích chính là vì để phòng ngừa có kẻ khác đến quấy rầy Hỏa Hỏa.

Tuy nhiên, khi mà tổ tiên của Diệp gia  thiết kế ra những cơ quan cạm bẫy vào năm đó, cũng đã nói cho Hỏa Hỏa biết phương pháp phá giải.

Cho nên, sau khi Diệp Cảnh Thần vô tình xâm nhập vào cấm địa, Hỏa Hỏa mới có thể ra tay cứu ông ấy! Nhưng điều kiện Hỏa Hỏa đặt ra là, Diệp Cảnh Thần phải mang Hỏa Hỏa rời khỏi nơi đó! Giúp cô bé tìm người mà cô bé muốn tìm.

Còn về tại sao Hỏa Hỏa lại không tự mình
rời đi? Là vì cô bé sợ bản thân lại bị cường giả của nhân loại đuổi bắt một lần nữa, thậm chí bọn họ có thể vì muốn có được cô bé mà không tiếc càng bất chấp thủ đoạn hơn xưa!

Cũng vì thế mà Hỏa Hỏa nhẫn nhịn chờ đợi hơn ngàn năm, cũng không dám rời đi một mình.

"Đúng rồi!" Vân Lạc Phong tựa hồ nhớ ra gì đó, thoáng giật mình một cái rồi hỏi: "ngươi vừa nói Y Học Thần Điển  đem ngươi đá ra khỏi đây? Vậy chẳng lẽ trước đó Y Học Thần Điển có ý thức của nó sao?"

Hỏa Hỏa gật đầu: "nhưng mà chủ nhân, ta cảm giác được Y Học Thần Điển bây giờ và Y Học Thần Điển mà ta quen thuộc trước đây không giống nhau, hình như là Y Học Thần Điển đã mất đi ý thức của nó rồi!"

Đáng tiếc, thời gian Hỏa Hỏa rời đi Y Học Thần Điển quá lâu, cho nên chính Hỏa Hỏa cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì?

Vân Lạc Phong ngược lại không có thất vọng giống như Hỏa Hỏa, bởi vì cô cảm giác được, bản thân mình cách bí mật của Y Học Thần Điển càng ngày càng gần.

"Hỏa Hỏa, bản thể của ngươi là loài nào?" Vân Lạc Phong khẽ nheo nheo mắt lại, hỏi.

Vân Lạc Phong thật sự là không tài nào nhìn ra được bản thể thật sự của Hỏa Hỏa là gì?

Nghe vậy, cả người Hỏa Hỏa rùng mình  lên một cái, tức khắc, một con hỏa hồ ly đỏ rực liền xuất hiện ngay tại chỗ của Hỏa Hỏa vừa đứng.

Hỏa hồ ly này có tám đuôi, vũ động múa lượn trong không trung như là một bông hoa đang nở rực rỡ, đôi mắt vốn tròn xoe đen láy bây giờ đỏ như lửa, trong thật lóa mắt đến cực điểm.

"Hỏa Linh Hồ?"

Tiểu nha đầu này vậy mà lại là Cửu Vĩ Hỏa Linh Hồ trong truyền thuyết?

Chỉ là tại sao Cữu Vĩ Hỏa Linh Hồ lại chỉ có tám cái đuôi?

"Hỏa Hỏa, cái đuôi thứ chín của ngươi đâu?"

Hai con ngươi đỏ như lửa của Hỏa Hỏa chợt ảm đạm đi: "năm xưa, thời điểm ta bị đám cường giả nhân loại kia đuổi giết đã từng chết qua một lần, cho nên mới mất đi một cái đuôi!"

Hỏa Hỏa nhẹ nhàng dùng chi trước vuốt ve mấy cái đuôi đang xỏa tung của mình, biểu tình lúc này ngược lại có chút bình tĩnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện