Edit: Sahara
Cho đến khi ra khỏi cửa hàng rồi mà Diệp Hi Mạch còn chưa thoát khỏi khiếp sợ, đến giờ vẫn không có phản ứng gì. Hiển nhiên là do không ngờ tới trong tay Vân Lạc Phong lại có nhiều vật phẩm trân quý đến nhường đó.
Nếu mấy vật phẩm kia mà được bán ra từ cửa hàng của Diệp gia, như vậy chẳng bao lâu sau, cửa hàng Diệp gia khẳng định sẽ khiến cho cả đại lục này chấn động.
"Muội tử, lần này đa tạ muội!" Diệp Hi Mạch cuối cùng cũng thoát khỏi cơn chấn động, quay sang nhìn Vân Lạc Phong, cười nói: "có những bảo bối kia của muội, cửa hàng Diệp gia khẳng định sẽ kiếm được một món lời không nhỏ!"
Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười: "hai bên cùng có lợi mà thôi!"
"Ha ha!" Diệp Hi Mạch cái cất tiếng cười sảng khoái: "Phong muội tử, tính cách này của muội thật sự là khiến cho đại ca ta càng ngày càng thích!"
Sao Diệp Hi Mạch lại không biết, Vân Lạc Phong nói vậy chẳng qua chỉ là không muốn khiến cho hắn thiếu ân tình của cô mà thôi!
Nói cho cùng thì Diệp thành này có biết bao nhiêu cửa hàng dược liệu, nhưng Vân Lạc Phong lại chỉ chọn cửa hàng của hắn, cho nên, có nói thế nào đi nữa thì ân tình này của Vân Lạc Phong, hắn thiếu chắc rồi!
Vân Tiêu nhíu nhíu mày, ánh mắt lãnh khốc quét về phía Diệp Hi Mạch một cái.
Ánh mắt kia sắc như dao, cứa lên người Diệp Hi Mạch, làm hắn bất giác rùng mình một cái.
Tuy nhiên, Vân Tiêu cũng thu hồi lại ánh mắt của mình rất nhanh, khi hắn nhìn sang Vân Lạc Phong, thì vẻ lãnh khốc lại dần dần tan đi hết, khóe môi cũng từ từ kéo lên một độ cong rất nhạt.
Diệp Hi Mạch kinh ngạc xoa xoa hai mắt của mình, nguyên lai, gia hỏa lãnh khốc này cũng biết cười! Chỉ là, tất cả ôn nhu của hắn chỉ dành cho một nữ nhân, và nụ cười của hắn cũng chỉ nở vì một người mà thôi.
_____
Lúc này, ở một con hẻm nhỏ, Tiết Nhu Nhi vừa mới đi ngoặc vào trong, thì bỗng nhiên một thân ảnh đỏ rực như lửa từ trên trời giáng xuống ngay trước mặt cô ta.
Tiết Nhu Nhi bị bất ngờ nên hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, tâm liền bình tĩnh trở lại, lạnh lùng hỏi: "ngươi cản đường ta làm gì?"
Hỏa Hỏa khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm nhìn Tiết Nhu Nhi: "sao hả? Không tiếp tục ngụy trang nữa sao? Hay là nói Diệp Hi Mạch và Diệp Kỳ ngu xuẩn kia không có ở đây cho nên ngươi không có hứng thú ngụy trang?"
Tiết Nhu Nhi khẽ nhăn mày liễu: "tiểu nha đầu, ngươi vẫn là nên trở về tìm mẹ
của ngươi mà uống sữa đi, chỉ bằng vào con tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi mà muốn chế phục ta? Coi chừng đến lúc đó lại bị ta đánh cho phải khóc lóc mà kêu cha gọi mẹ!"
Hỏa Hỏa hất cằm lên, một bộ dáng kiêu ngạo vô cùng: "phải không? Hay là chỉ bằng vào một tiểu nha đầu như ta cũng có thể đánh cho ngươi không kêu nổi một tiếng?"
"Ngươi...."
Tiết Nhu Nhi có chút phẫn nộ, vừa định mở miệng nói chuyện, thì bỗng nhiên một cái bao bố từ trên cao bỗng trùm xuống đầu cô ta, phủ hết cả người cô ta vào trong đó.
"Cho ngươi dám nhìn trộm người không nên nhìn nè!"
"Cho ngươi giả bộ làm bạch liên hoa thuần khiết nè! Mẹ kiếp, thật là ghê tởm mà!"
"Sau này, ngươi mà dám xuất hiện trước mặt ta một lần thì ta sẽ đánh một lần! Đánh tới khi nào ngươi không dám chường mặt ra nữa mới thôi!"
Hỏa Hỏa tay đấm chân đá liên hồi vào người Tiết Nhu Nhi, nắm tay Hỏa Hỏa tuy nhỏ nhưng cực kỳ uy mãnh, hai mắt thỉnh thoảng còn cháy lên hai đóm lửa giận dữ.
"Tiết Nhu Nhi, ngươi đừng tưởng Diệp Kỳ ngu xuẩn kia có thể bảo vệ cho ngươi! Nếu ngươi còn dám tìm chủ.... Tìm tỷ tỷ ta gây phiền phức, ta sẽ phóng hỏa đốt sạch cả nhà ngươi!"
Hỏa Hỏa vốn định nói là chủ nhân, nhưng sực nhớ đến lời dặn dò của Vân Lạc Phong, nên ngay lập tức liền sửa miệng lại.
Sau khi đánh thêm cho Tiết Nhu Nhi một trận nữa, Hỏa Hỏa mới phủi phủi tay, tiêu sái rời đi khỏi con hẻm nhỏ yên tĩnh này.
Rất lâu sau đó, Tiết Nhu Nhi mới lấy cái bao bố ra khỏi người mình, mặt mũi cô ta lúc này bầm giập, chẳng còn chỗ nào là lành lặn.
Tiết Nhu Nhi oán hận nhìn theo phương hướng Hỏa Hỏa rời đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "các ngươi chờ đó! Ta tuyệt đối sẽ không cho các ngươi được yên thân! Chờ Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh trở về thì đó chính là ngày chết của các ngươi!"