Edit: Sahara
Với Diệp Kỳ mà nói, Diệp Hi Mạch chính là vẩy ngược của cô ta. Cô ta không cho phép bất cứ ai đánh chủ ý lên Diệp Hi Mạch.
"Nhu Nhi, tỷ trở về đợi muội, muội phải đi tìm đại ca, nói cho huynh ấy biết chuyện này!"
Hiện tại, dù phải đối mặt với nguy cơ trở mặt cùng Diệp Hi Mạch, Diệp Kỳ cô ta cũng muốn ở trước mặt Diệp Hi Mạch mà vạch trần bộ mặt thật của đám người kia.
"Kỳ Kỳ, vô dụng thôi!" Tiết Nhu Nhi lộ ra vẻ cười khổ: "Diệp đại ca sẽ không tin muội đâu, muội làm vậy chỉ uổng công vô ích mà thôi!"
"Vậy muội nên làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn đám người kia lừa gạt đại ca hay sao?"
Diệp Kỳ gắt gao nắm chặt hai bàn tay trắng mịn như phấn của mình, trên mặt tràn đầy vẻ nôn nóng.
Hai mắt Tiết Nhu Nhi lại lóe lên tia sáng, thấp giọng nói: "thật ra tỷ có một biện pháp.... "
"Cái gì?" Diệp Kỳ hơi ngẩn ra, sau đó liền nhìn thẳng vào Tiết Nhu Nhi, có chút gấp gáp hỏi: "tỷ có biện pháp gì?"
Tiết Nhu Nhi nhẹ nhàng cười: "sắp tới sư phụ của tỷ sẽ đến Diệp trạch, muội cứ đưa cho ngài ấy một lọ Tụ Linh Dược, sau đó sư phụ tỷ sẽ ra tay chữa trị thân thể của nghĩa mẫu muội. Đợi sau khi thân thể của nghĩa mẫu muội hoàn toàn khang phục, Diệp đại ca đối với muội nhất định là rửa mắt mà nhìn, lúc ấy, muội nói gì chắc chắn Diệp đại ca cũng sẽ nghe theo!"
Hai nắm tay của Diệp Kỳ càng siết chặt hơn: "ý của tỷ là, còn muốn để những người đó ở bên cạnh đại ca?"
"Đây là cách duy nhất của chúng ta lúc này!"
Những lời này của Tiết Nhu Nhi, làm cho thân mình Diệp Kỳ tức khắc trở nên vô lực, cô ta hiểu, đây quả thật là biện pháp duy nhất vào lúc này.
Nếu không, bằng vào thái độ của đại ca đối với cô ta, khẳng định là sẽ không tin một chữ nào của cô ta nói.
"Nhu Nhi, vậy sư phụ của tỷ khi nào mới tới đây?"
"Trước đó ngài ấy có việc phải rời khỏi Diệp thành mấy ngày, bây giờ đang trên đường về!" Tiết Nhu Nhi cười cười, trên mặt toàn là vẻ ôn hòa.
Mặc cho ai cũng không thể ngờ được, nữ tử với vẻ ngoài ôn nhu thế kia mà lại có một tâm địa lòng muông dạ thú!
Hiện giờ, chỉ cần nhớ đến diện mạo tuấn mỹ lãnh khốc của nam nhân kia, thần sắc Tiết Nhu Nhi liền rung động mãnh liệt, trong lòng càng thêm hạ quyết tâm, nhất định phải nắm được nam nhân kia trong lòng bàn
tay mình.
_____
Không để Diệp Kỳ chờ quá lâu thì đám người Diệp Hi Mạch đã từ bên ngoài trở về! Cùng lúc đó, sư phụ của Tiết Nhu Nhi cũng đã đến bên ngoài Diệp trạch.
Nghe gia đinh thông truyền, trong lòng Diệp Kỳ thập phần vui vẻ, vội vàng nói: "Nhu Nhi, sư phụ của tỷ tới rồi, bây giờ chúng ta mau đi nghênh đón ngài ấy! Đúng rồi, sư phụ của tỷ nắm chắc được bao nhiêu phần có thể chữa khỏi cho thân thể của nghĩa mẫu?"
Tiết Nhu Nhi nghiêm túc trả lời: "sư phụ từng chữa qua căn bệnh tương tự thế này rồi, hơn nữa còn rất thành công. Vì vậy, dù ngài ấy không nắm chắc mười phần thì cũng có tám phần!"
"Nhu Nhi!" Diệp Kỳ nắm chặt lấy hai tay Tiết Nhu Nhi, vẻ mặt đầy cảm kích: "nếu thật sự thành công, tỷ chính là ân nhân của cả nhà chúng ta, muội nhất định sẽ không quên ân tình này của tỷ!"
Tiết Nhu Nhi hơi cúi đầu xuống, cho nên Diệp Kỳ không nhìn thấy được, trên mặt cô ta lúc này là một mảnh âm u!
Sư phụ cô ta đích thực đã từng chữa trị qua chứng bệnh tương đồng, nhưng không phải thành công, mà là thất bại! Chỉ là cô ta không thể sự thật này cho Diệp Kỳ biết được, nếu không làm sao lừa lấy được Tụ Linh Dược?
Còn về việc điều trị....
Dù sao cô ta cũng đâu có nói nhất định sẽ thành công, không phải sao?
Tụ Linh Dược chỉ là phí chẩn bệnh, không phải phí chữa bệnh, đến lúc đó cứ tìm đại một cái cớ là xong!
Phu thê Diệp Cảnh Thần tuy rằng làm người rất bênh vực người mình, nhưng cũng là người rộng rãi, đến lúc ấy, nhất định sẽ không vì sư phụ không thể trị khỏi cho Diệp phu nhân mà trừng phạt bọn họ.
"Kỳ Kỳ, chúng ta đi thôi!" Tiết Nhu Nhi hồi thần lại,ngẩng đầu lên, lại lần nữa hướng về Diệp Kỳ nở nụ cười: "vì muội, tỷ sẽ không để cho những người kia thực hiện được gian kế của chúng! Người tốt như là Diệp phu nhân, không nên gặp phải cảnh ngộ suốt đời không thể có con!"
Diệp Kỳ cũng có cùng suy nghĩ như thế, liền gật gật đầu. Tiếp đó, cả hai người cùng rời khỏi phòng...