Edit: Sahara
Diệp Kỳ trừng mắt căm giận mà nhìn Hỏa Hỏa.
Sau khi một lời này của Diệp Kỳ rơi xuống, thân mình Hỏa Hỏa vốn ở cách xa mấy thước bỗng nhiên lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mắt Diệp Kỳ, chát một tiếng, một cái tát ném lên trên mặt Diệp Kỳ.
"Cha mẹ ta làm sao dạy dỗ ta không có quan hệ gì với ngươi! Ngược lại, lúc này đây, ta muốn thay Diệp Cảnh Thần dạy cho ngươi một bài học!"
Hỏa Hỏa hất cằm nhỏ lên, nói đầy châm chọc.
Diệp Kỳ ngây ngẩn cả người, là bởi vì không thể tin được ngay trong chính Diệp trạch mà Hỏa Hỏa lại dám động thủ tát cô ta.
Quan trọng nhất là, vừa rồi Diệp Kỳ cô không tài nào nhìn thấy được hành động của Hỏa Hỏa.
"Ngươi... Ngươi sao có thể ra tay đánh người như vậy?" giọng nói Tiết Nhu Nhi nghe vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không có một chút lực uy hiếp nào, đôi mắt phát ra từng tia sáng điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta vô thức sinh lòng che chở: "ta biết Phong cô nương đối với ta có điểm hiểu lầm, cho rằng ta muốn đoạt nam nhân của cô ấy, nhưng mà ta đối với nam nhân kia thật sự là không có ý tưởng gì khác, tại sao các người lại cứ đến gây phiền phức cho ta?"
Lúc nói câu cuối cùng, ngữ khí của Tiết Nhu Nhi có vẻ ngập tràn sự bi phẫn, nếu để người không biết chuyện nghe được, còn tưởng rằng cô ta đã chịu oan khúc rất lớn.
Và đương nhiên, cái lão giả kia chính là người không biết chuyện.
"Há ha.." lão giả cười lạnh một tiếng, bên môi kéo dãn ra một độ cong trào phúng: "thật không biết nam nhân kia ưu tú đến cỡ nào mà nữ nhân của hắn lại dám cho rằng đồ đệ của ta muốn cướp lấy hắn! Ả ta thật sự tưởng nam nhân của ả là người mà hoa gặp hoa nở, người gặp người thích hay sao? Ta tin với ánh mắt của đồ đệ ta, còn chưa tệ đến mức đặt lên người hắn!"
Hỏa Hỏa liếc mắt nhìn lão giả, cái nhìn kia tựa như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn đến cực điểm.
"Nam nhân của tỷ tỷ ta, tất nhiên là rất ưu tú, nếu không, đồ đệ nhà ngươi cũng sẽ không nhìn trộm huynh ấy! Đáng tiếc, chỉ bằng đồ đệ của nhà ngươi thì ngay cả một phần vạn của tỷ tỷ ta cũng không sánh bằng. Cho dù hai mắt của tỷ phu ta bị mù, thì cũng sẽ coi thường ả!"
Con ngươi của Tiết Nhu Nhi trầm xuống, cô ta không cho rằng bản thân mình
có chỗ nào thua kém Vân Lạc Phong! Chẳng qua là bởi vì Vân Tiêu quen biết với Vân Lạc Phong trước, cho nên cô ta mới không thể xen vào.
Nếu như người mà nam nhân kia gặp gỡ trước là cô ta, vậy một đời si tâm của hắn, nhất định sẽ dành cho cô ta!
"Ha ha!" lão giả kia giận quá hóa cười: "lão phu ta sống nhiều năm như vậy rồi mà cũng chưa từng gặp qua người nào tự đại đến như thế! Đồ đệ của ta chẳng những tài mạo song toàn, mà tính tình còn rất lương thiện, ngươi lại dám nói đồ đệ ta không bằng nữ nhân kia? Đúng thật là buồn cười! Nhu Nhi chỉ là chướng mắt tỷ phu của ngươi, bằng không, tỷ phu của ngươi đã sớm là người của Nhu Nhi rồi!"
Lão giả liếc nhìn Tiết Nhu Nhi đang đứng bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy đắc ý: "nam nhân mà đồ đệ ta coi trọng, nhất định là người vô cùng ưu tú! Nếu Nhu Nhi đã nhìn không thuận mắt, vậy chứng tỏ hắn là kẻ vô dụng. Hơn nữa,...."
Lời nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, sau đó ngữ khí của lão giả đột ngột trở nên vô cùng sắc bén.
"Con tiểu nha đầu nhà ngươi quá không biết lễ phép. Ngươi lập tức xin lỗi đồ đệ của ta ngay lập tức! Bằng không, ta sẽ không ra tay chữa bệnh cho Diệp phu nhân!"
Tâm Diệp Kỳ bỗng run lên, trên mặt xẹt qua một tia nôn nóng.
"Tiền bối, ta nhất định sẽ bắt nha đầu này xin lỗi Nhu Nhi tỷ, xin ngài ngàn vạn lần cứu lấy nghĩa mẫu của ta!"
Dứt lời, Diệp Kỳ liền quay sang nhìn Hỏa Hỏa, khuôn mặt kiều tiếu lập tức trở nên lạnh lẽo vạn phần, quát lớn: "ngươi lập tức xin lỗi Nhu Nhi tỷ ngay cho ta!"
Hỏa Hỏa bĩu môi: "ngay cả Diệp Cảnh Thần mà còn không dám ăn nói với ta như vậy, ngươi thì là cái thá gì?"
Nếu đổi lại thành bất cứ người nào khác, nghe giọng điệu khi nhắc đến Diệp Cảnh Thần không có vẻ gì là tôn kính, thì nhất định sẽ sinh ra cảm giác nghi ngờ đối với thân phận của Hỏa Hỏa.
Chỉ tiếc là Diệp Kỳ bây giờ đang tức giận đến đỏ mắt, đầu óc cũng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa!