Edit: Sahara
Trong lòng Quân Phượng Linh vô cùng giận dữ, đánh một chưởng làm cái bàn vỡ làm đôi, tiếp theo, thân mình bà lóe lên một cái rồi phóng tới trước mặt nam nhân trung niên kia, trong mắt phượng lúc này ngập tràn sát ý.
Tuy nhiên, một thân ảnh khác đã nhanh hơn Quân Phượng Linh một bước, hai bước thì đã tới trước mặt nam nhân trung niên kia, giơ chân ra mà đá lên người hắn ta một cước thật mạnh.
Dưới cơn đau đớn kịch liệt, nam nhân trung niên kia hét lên một tiếng thảm thiết.
"Con hoang? Ta bây giờ lập tức khiến cho ngươi ngay cả con hoang cũng không sinh được!"
Thần sắc Vân Lạc Phong tùy tiện, khóe môi cong lên. Dám sỉ nhục Vân Tiêu là nghiệt chủng? Vậy thì ngay cả nghiệt chủng ngươi cũng đừng hòng sinh được!
"Nha đầu thúi! Ngươi cứ chờ đó cho ta!" nam nhân trung niên cắn chặt răng, hung hăng mà trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, sau đó lại chuyển tầm mắt lên người phu
thê Diệp Cảnh Thần: "đại thiếu gia, thiếu phu nhân, chẳng lẽ hai người các người không nghĩ cho ta một lời giải thích hay sao? Ta tốt xấu gì cũng là người do nhị thiếu gia phái tới!"
Diệp Cảnh Thần đưa nắm tay lên miệng ho khan hai tiếng, nói: "vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại không nhìn thấy gì cả? Thê tử, nàng có nhìn thấy gì hay không?"
Quân Phượng Linh đã thu hồi lại sát khí trên người mình, lúc này đang nghẹn cười: "ta nhìn thấy Diệp Nhiên tự mình đứng không vững, trượt chân một cái, ai ngờ lại xui xẻo trúng ngay vào thân cột, dập hỏng mất mệnh căn nam nhân của hắn!"
(**nguyên văn cover là đâm trứng hắn đau, nghe thô tục với hiện đại quá nên Sa sửa lại