Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Cảnh Lâm thật vất vả mới có thể hồi phục tinh thần, bỗng nhiên giật mình nhận ra mình vừa bị tiểu nha đầu Vân Lạc Phong tát cho mấy bạt tai ngay trước mắt bàn dân thiên hạ! Hắn lập tức giận tím mặt: “Vân Lạc Phong, ngươi mà cũng dám làm càn như vậy ở trong Y Các! Bây giờ ngươi lập tức quỳ xuống nhận sai cho ta, nếu không, ta tuyệt đối không tha thứ hành vi ngày hôm nay của ngươi!”
Vân Lạc Phong nhận lấy khăn tay mà Vân Tiêu đưa qua, cẩn thận lau sạch bàn tay vừa mới tát Cảnh Lâm, giống như có vi khuẩn nào đó trên mặt Cảnh Lâm lây nhiễm qua tay nàng vậy.
“Vân Lạc……”
Cảnh Lâm tức giận nắm chặt nắm tay, hắn còn chưa kịp giận đến mức mắng thành tiếng, giọng nói không kiên nhẫn của lão Vinh ở ngay bên cạnh đã truyền tới.
“Ngươi còn ở đây làm gì? Dám quấy rối ngay tại Y Các của ta, còn không mau cút đi!”
Khí thế sắp phun trào lại bị Cảnh Lâm hung hăng nuốt trở vào, ánh mắt cao ngạo của hắn nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt thế tà mị của Vân Lạc Phong, hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay nể mặt lão Vinh, tạm thời ta tha cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe lão Vinh nói sao? Lập tức cút cho ta!”
Nghe xong lời ấy, Vân Lạc Phong không có bất kỳ động tĩnh nào, ánh mắt hàm chứa ý cười của nàng chợt nhìn về Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm càng khinh thường hơn, hắn từng thấy kẻ có da mặt dày nhưng chưa từng thấy ai mặt dày tới mức này! Lão Vinh đã nói một cách không khách khí như thế rồi! Nàng vẫn còn mặt dày mày dạn ở lại đây! Quả không hổ danh là tôn nữ của Vân Lạc, mặt dày tới mức không ai sánh kịp.
Đúng lúc Cảnh Lâm định nói lời mỉa mai, giọng nói của lão Vinh lại truyền đến một lần nữa: “Cảnh Lâm, ta bảo ngươi cút, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy à?”
Lời của Cảnh Lâm vừa chực tới cổ họng lại bị nghẹn vì câu nói không kiên nhẫn của lão Vinh, suýt chút nữa hắn đã thở không thông và ngủm củ tỏi. Hắn đột nhiên ho khan hai tiếng, khuôn mặt già nua đỏ lên, ánh mắt dại ra nhìn về phía lão Vinh.
“Lão Vinh, người mà ông vừa nói là ta đấy à?”
Hắn chỉ vào mình, không dám tin nên hỏi lại một câu.
Lão Vinh lạnh lùng nói thẳng: “Không phải ngươi thì còn ai? Cả đời lão Vinh ta đây chưa từng gặp kẻ nào mặt
dày đến mức này, ta bảo ngươi cút hai lần, kêt quả ngươi vẫn còn nán lại trong Y Các của ta!”
Hồi nãy Cảnh Lâm vừa mới mỉa mai Vân Lạc Phong bằng những lời này, bây giờ lão Vinh trả lại cho hắn.
Thân mình Cảnh Lâm cứng đờ, sắc mặt hắn trắng xanh cả đi, trở nên tái nhợt, nói lắp bắp: “Lão Vinh, rõ ràng người tới quấy rối Y Các là Vân Lạc Phong ——”
“Ha ha.”
Lão Ninh cười nhạt một tiếng, đôi mắt không nóng không lạnh nhìn chằm chằm Cảnh Lâm: “Hai lão gia hỏa bọn ta chỉ nhìn thấy ngươi ỷ thế hiếp người, khi dễ tiểu nha đầu nhà người khác, bây giờ ngươi bị người ta đánh mà còn trông chờ Y Các ra mặt giúp ngươi sao? Lão Vinh bảo ngươi cút, ngươi cút ra khỏi Y Các cho ta ngay tức khắc! Nói cách khác, cho dù lão Vinh không động tay, lão hủ này cũng không tha cho ngươi!”
Sắc mặt Cảnh Lâm chuyển từ trắng sang xanh rồi chuyển từ xanh sang trắng, hắn hít một hơi thật sâu, cười gượng hai tiếng: “Lão Vinh, chắc chắn là các người hiểu lầm rồi, ta đâu có ỷ lớn hiếp nhỏ, khi dễ nha đầu này, chính nàng ta mới là người đánh ta một trận! Vì vậy người quấy rối không phải ta mà chính là nha đầu này!”
Cho tới bây giờ, Cảnh Lâm vẫn còn chưa rõ tình huống ngay tại đây, hắn cứ cho rằng lão Vinh thấy Vân Lạc Phong nhỏ tuổi nên nghĩ hắn khi dễ nàng!
“Lão Vinh, nha đầu này quá âm hiểm xảo trá. Tối hôm qua, nàng ta tìm một lão già giả vờ gặp nạn bị thương, mưu toan lừa gạt thế nhân! Cũng may đồ nhi của ta có y thuật cao minh, đã sớm nhìn ra lão già kia giả vờ hôn mê, vì thế mới không có cách nào làm lão ta tỉnh dậy được, chỉ là đồ nhi ta vì tình nghĩa ngày xưa nên không giáp mặt vạch trần mà thôi.”