Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 856: Như thế nào là âm hiểm (1)


trước sau

Edit: Sahara

Trong sương phòng sạch sẽ, Quân Phượng Linh ngồi bên bàn, tay nhẹ nhàng nâng lấy chén trà ấm, hai mày anh khí hơi hơi nhướng lên cao, khuôn mặt tràn đầy ý cười: "Phong nhi, trà này của con quả thật là không tệ! Mẹ uống trà bao nhiêu năm nay, nhưng không có một loại trà nào có thể so sánh được với trà này của con!"

"Nếu mẹ thích, vậy con sẽ đưa cho mẹ vài cân!" Vân Lạc Phong gõ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng: "ngoài ra, cha và mẹ cần phải đi làm một chuyện...."

"Chuyện gì?" Quân Phượng Linh kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong, hỏi.

Vân Lạc Phong trầm ngâm một hồi lâu: "chuyện lấy máu nghiệm thân vào ba ngày sau, Diệp gia chắc chắn sẽ giấu giếm! Mà đây không phải là điều mà con muốn!"

"Ý của con là...." Quân Phượng Linh tựa hồ đã nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong chợt hiện lên từng tia sáng khác thường.

Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười: "con muốn hai người dùng thế lực trong tay mình đem chuyện này loan truyền ra ngoài, làm cho càng có nhiều người biết thì càng tốt! Hơn nữa, chuyện này chúng ta không cần phải đeo lên lưng của mình, cứ để cho tên Diệp Thiên Lâm kia gánh là tốt nhất!"

Nghe đến đây, Quân Phượng Linh hơi rũ mi thấp xuống, dường như đang tự mình suy nghĩ gì đó, nửa ngày sau, bà mới ngẩng đầu lên, nói: "con muốn mẹ phải làm những gì?"

"Đơn giản thôi!" trên mặt Vân Lạc Phong lúc này bỗng xuất hiện nụ cười vừa gian xảo vừa âm hiểm như hồ ly: "đám bằng hữu không ra gì của tên Diệp Thiên Lâm kia rất nhiều, mẹ cứ cho người dịch dung thành một trong số bằng hữu của hắn ta, sau đó thì chuốc rượu cho hắn say là được!"

"Con muốn dùng kế chuốc say để tên tiểu tử kia nói lời thật sao? Chuyện này e là không khả thi, ai có thể đảm bảo tên Diệp Thiên Lâm kia say rồi thì sẽ nói lời thật kia chứ?"

"Không!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "chúng ta không cần lo việc hắn ta say rồi sẽ nói cái gì, mẹ chỉ cần để người của mẹ loan truyền tin tức lấy máu nghiệm thân ra ngoài, sau đó lại nói cho mọi người biết tin tức này là do Diệp Thiên Lâm say rượu mà nói ra, còn về việc hắn ta say rồi có nói thật hay không cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta cả!"

Vốn dĩ lúc đầu Vân Lạc Phong chỉ định để Quân Phượng Linh truyền tin tức này ra ngoài, không hề nghĩ sẽ đổ tội này lên đầu ai cả. Ai mà biết tên Diệp Thiên Lâm kia lại chán sống, tự dâng mình đến tận cửa làm gì? Không xài thì phí!

Vân Lạc Phong cô làm vậy
chỉ là không muốn phụ "hảo ý" cùa hắn ta mà thôi!

Hiểm!

Chủ ý này quá âm hiểm!

Nếu để người khác biết được ý đồ này của Vân Lạc Phong, khẳng định sẽ mắng cô quá âm hiểm, quá phúc hắc!

Và nếu cái đám già cổ hủ trong Diệp gia mà biết tin tức này là do Diệp Thiên Lâm truyền ra, thì e là những ngày tháng sau này của hắn ta trong Diệp gia sẽ không còn được an lành như trước nữa.

Quân Phượng Linh thì lại thầm cảm thấy may mắn làm sao! May mà Vân Lạc Phong là con dâu của bà, nếu như con bé mà là kẻ địch, thì thật sự không biết bản thân mình lúc nào sẽ rơi vào cái bẫy của Vân Lạc Phong mất.

"Phong nhi, mẹ nhất định sẽ y theo lời con nói mà làm!" Quân Phượng Linh cong môi cười: "năm đó, đám người bọn họ bức mẹ không thể không rời khỏi Diệp gia, bây giờ lại muốn làm tổn thương đến người thân của mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!"

Đối với mọi việc làm của Vân Lạc Phong, Quân Phượng Linh đều cảm thấy không có gì là sai cả.

Ngươi không tàn nhẫn với kẻ địch, vậy thì người bị thương chắc chắn sẽ là chính ngươi!

Nghĩ vậy, Quân Phượng Linh lại lần nữa mỉm cười: "những chuyện này mẹ nhất định sẽ xử lý thật tốt, con với Vân Tiêu cứ an tâm mà hưởng thụ thế giới của hai đứa con đi! Nếu con không muốn bị người khác quấy rầy, mẹ sẽ hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy hai đứa!"

Vân Lạc Phong hơi khựng người một chút, nhưng lại trở lại bình thường ngay, liền mỉm cười gật đầu: "được!"

_____

Sau khi Vân Lạc Phong rời khỏi phòng Quân Phượng Linh, thì liền trông thấy ngay Diệp Kỳ đang bất an mà đứng co ro trước cửa.

Diệp Kỳ có lẽ nhận ra sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, trên mặt liền xuất hiện một tia hổ thẹn, cúi đầu, lí nhí nói: "chuyện hôm nay.... Đa tạ tẩu!"

"Ngươi không cần phải đa tạ ta!" ngữ khí của Vân Lạc Phong rất thản nhiên: "ta chỉ là không thích có người nhục mạ mẫu thân mà thôi!"

"Ta biết!" Diệp Kỳ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tiếu lệ lúc này là một mảnh kiên định: "nhưng mà ta vẫn muốn đa tạ tẩu. Nói cho cùng, trước đây, ta đối với tẩu....."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện