Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Tuân lệnh.”
Lời nói của lão Vinh vừa được thốt ra, mấy hắc y nhân đã đi ra từ chỗ tối của Y Các.
Mấy tên hắc y nhân này phân nhau ra và bắt lấy tay chân của Cảnh Lâm, khiêng hắn lên như khiêng lợn chết, bước ra ngoài cửa Y Các rồi ném thành một đường vòng cung, ném cả người hắn ra ngoài đường cái.
Bịch!
Cảnh Lâm chổng vó lên trời (tứ chi giơ lên trời), chật vật đến điểm tột cùng! Khiến cho người đi đường dừng chân ào ào để hóng hớt!
Thời khắc này, cuối cùng Cảnh Lâm cũng thoát khỏi sự đả kích sâu cay, hắn nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đường, chưa kịp phủi hết tro bụi trên người đã chạy trốn về phía trước với vẻ chật vật.
“Lão Vinh, lão Ninh.”
Trong Y Các, sắc mặt của Vân Long không tốt lắm, nàng không còn sức lực nữa: “Hôm nay ta hơi mệt, các người tìm ta để chữa bệnh, ngày mai hãy dẫn người đến phủ tướng quân, ta sẽ ở trong phủ và trị liệu cho các người.”
Lão Vinh sửng sốt một chút, muốn giữ Vân Lạc Phong ở lại lại, ông còn chưa kịp nói đã bị lão Ninh bên cạnh kéo về.
Lão Ninh lắc đầu với ông, ánh mắt hòa ái chuyển hướng sang Vân Lạc Phong: “Vân cô nương, ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta sẽ đến phủ tướng quân tìm ngươi.”
“Được.” Vân Lạc Phong không nói gì thêm nữa, cánh tay nàng khoác lên cổ Vân Tiêu, đôi mắt nhắm lại thật nhẹ nhàng: “Vân Tiêu, đỡ ta trở về.”
Vân Tiêu mấy máy đôi môi mỏng, khom người xuống đỡ phần eo rồi ôm lấy Vân Lạc Phong, đi nhanh ra khỏi Y Các.
“Cảnh Lâm đáng chết này!”
Đợi Vân Tiêu ôm Vân Lạc Phong rời khỏi, cuối cùng lão Vinh không nhịn được nữa mà bùng nổ lửa giận: “Vốn dĩ hôm nay ta đã nói xong với Vân nha đầu rồi! Kết quả lại do tên Cảnh Lâm kia quấy rối ức hiếp Vân nha đầu, làm việc trị liệu của đại nhân bị chậm lại!”
Theo lão Vinh thấy, nếu không phải vì Cảnh Lâm, Vân Lạc Phong cũng sẽ không bỏ đi như vậy, cho dù Cảnh Lâm chịu thiệt thòi rất lớn ở chỗ này cũng không tài nào đánh tan cơn giận dữ trong lòng ông!
Lão Vinh đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì đó, ông đi đến bên ngặn tủ bày biện các loại dược liệu của Y Các. Một tiếng rầm vang lên, tất cả dược liệu quý báu ấy đều bị ông hất xuống đất!
Suy nghĩ
một chút, ông lại cầm lọ dịch Tụ Linh Dược lên, đập mạnh nó xuống mặt đất!
Loảng xoảng!
Lọ đựng dịch Tụ Linh Dược vỡ thành vô số mảnh, khiến cho dịch Tụ Linh Dược trắng như tuyết bị rơi vãi khắp mặt đất, sau đó nhanh chóng bốc hơi.
“Lão Vinh!” Lão Ninh sửng sốt một chút, sau khi phục hồi tinh thần thì hét lên thật to: “Ông đang điên cái gì vậy hả?”
Lão Vinh không để ý đến tiếng rống to của lão Ninh, ông hung hăng giẫm lên dược liệu dưới đất, mãi cho đến khi mấy thứ dược liệu quý báu ấy bị ông giẫm đạp không còn hình dáng, ông mới hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo lướt nhìn tất cả mọi người trong Y Các.
“Chuyện hôm nay, không ai được phép để lộ nửa câu! Đặc biệt là chuyện về Vân nha đầu, nếu kẻ nào để lộ một chút tiếng gió, chắc chắn sẽ bị Y Các của ta đuổi giết!”
Mọi người nhịn không được mà rùng mình, cả đám đều cất lời thề: “Lão Vinh người yên tâm, chúng ta có chết cũng không để lộ một chữ!”
“Tốt!” Lão Vinh gật đầu vừa lòng: “Mặt khác, ta muốn các ngươi truyền tin tức ra ngoài! Nói rằng Cảnh Lâm gây khó dễ cho đại tiểu thư Vân Lạc Phong của phủ tướng quân ngay trong Y Các chúng ta, nào ngờ bên cạnh Vân tiểu thư có hộ vệ nên hắn không làm gì nàng được, nhưng hắn và tên hộ kia chiến đấu đã làm hư hao dược liệu trong Y Các của ta, thậm chí dịch Tụ Linh Dược quý giá cũng bị hắn hạ độc thủ*!” (xuống tay độc ác)
Có như thế thì lão Ninh mới biết lão Vinh muốn làm cái gì, ông không tự chủ được mà trợn mắt há hốc mồm.
Cao!
Chiêu này thật sự quá cao!
Quả nhiên, đắc tội bất kỳ kẻ nào chứ đừng đắc tội lão Vinh già này, nếu không, ông gài bẫy người nào là hoàn toàn muốn mạng người đó đấy!