Edit: Sahara
Hoàng đế thống khổ ôm chặt lấy đầu mình, đôi mắt chứa đầy sự đau đớn kịch liệt mà nhìn vào khuôn mặt không chút huyết sắc nào của mỹ phụ đang nằm trên giường: "Trẫm hẳn nên sớm chấp nhận số mệnh, bệnh của hoàng hậu đã không còn cách nào chữa trị, ấy vậy mà trẫm cứ luôn nuôi lấy hy vọng hão huyền."
(*hão huyền: những việc không thể nào xảy ra được)Giản Thành Văn cũng rơi vào trầm mặc.
Vừa nãy ông nhìn thấy Vân Lạc Phong có thể chữa khỏi bệnh cũ lâu năm của Huyền Thiên dễ như trở lòng bàn tay, liền đặt hy vọng to lớn lên người của Vân Lạc Phong, nào ngờ bây giờ lại phải rơi vào tuyệt vọng thế này.
Nhưng dù là thế, Giản Thành Văn vẫn sợ Vân Lạc Phong sẽ cảm thấy áy náy, cho nên liền bước tới vỗ vỗ lên vai Vân Lạc Phong: "Tiểu Lạc Phong, con cũng đã tận lực rồi, số của dì Tuyết con.... đã định sẵn là vậy rồi!"
Một câu cuối cùng, cơ hồ là dùng hết tất cả sức lực của Giản Thành Văn mà nói, sau khi nói xong, cả người của ông như bị rút cạn sinh lực, giống như là tùy thời đều có thể ngã quỵ xuống đất.
Vân Lạc Phong liếc nhìn Giản Thành Văn bằng nửa con mắt: "Con có nói là không có cách chữa cho hoàng hậu đâu?"
Giản Thành Văn tức thì liền sửng sốt, trong nhất thời thật sự không thể hiểu được lời này của Vân Lạc Phong là có ý gì?
Ngay cả hoàng đế đang ôm đầu đau khổ ngồi xổm bên cạnh giường cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía nữ tử tuyệt sắc đang đứng thẳng người giữa tẩm cung hoàng hậu.
"Ý của đại sư là....."
"Bệnh của hoàng hậu đúng là rất phiền phức, nhưng không phải là không có cách nào chữa trị!" Vân Lạc Phong đưa tay lên sờ sờ cằm, thần sắc rất nghiêm túc: "Chẳng qua, muốn chữa bệnh cần có vài dược liệu đặc biệt, sợ là không dễ gì tìm được...."
Hoàng đế lập tức đứng dậy, khuôn mặt vốn dĩ đã xám như trò tàn trong nháy mắt liền phục hồi lại thần sắc. Hoàng đế vội vàng tiến lên hai bước, tâm trạng khá kích động: "Chỉ cần ngươi có thể cứu được hoàng hậu của trẫm, bất kể là dược liệu có khó tìm cỡ nào, trẫm cũng nhất định sẽ tìm được cho ngươi!"
"Lấy Long Huyết làm dược dẫn, linh thảo làm thuốc chính, thì sẽ có thể giải trừ được cổ trùng trong cơ thể hoàng hậu. Linh thảo ta có, nhưng Long Huyết thì không!"
Long Huyết?
Hoàng đế ngẩn ra, hơi chần chừ mà nói: "Trẫm nhớ rõ là vào mấy năm trước, ngoại bang có tiến cống lên một số bảo vật, trong số những kỳ trân dị bảo kia dường như là có Long Huyết, chỉ là không biết Long Huyết này có dùng được hay không?"
"Chỉ cần là Long Huyết thì đều có tác dụng!"
"Vậy thật là tốt quá!" hoàng đế như người thoát khỏi sương mù, cả khuôn mặt đều bừng sáng, sau
đó thì hét lớn lên một tiếng với bên ngoài: "Người đâu! Mau đến quốc khố mang Long Huyết đến đây!"
"Tuân chỉ!"
Một thái giám đứng ngoài bước tới cửa hành lễ, sau đi liền rời đi.
Tuy nhiên, trong lúc mọi người bên trong phòng của hoàng hậu đang sốt ruột chờ Long Huyết được mang tới, thì từ bên ngoài cửa tẩm cung bỗng vang lên một giọng nói lạnh nhạt: "Tránh ra, ta muốn gặp phụ hoàng!"
"Công chúa, bệ hạ đã hạ chỉ, trong khoảng thời gian này, không cho phép bất cứ một người nào bước vào tẩm cung của hoàng hậu nương nương nửa bước!"
"Như thế nào? Ngươi muốn ngăn cản ta?"
Ngoài cửa tẩm cung, giọng nói mang theo sự châm chọc của nữ tử tiếp tục vang lên: "Đừng tưởng là ta không biết, phụ hoàng vừa mới triệu kiến một nữ nhân không biết từ nơi nào tới vào cung! Ta chỉ là muốn xem thử, nữ nhân kia là thần thánh phương nào mà có thể mê hoặc được phụ hoàng? Lại còn có thể khiến phụ hoàng mang ả ta vào tẩm cung của hoàng hậu nương nương!"
Con ngươi của Giang Mộng Dao hơi trầm xuống, đáy mắt chợt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Trong hoàng cung Thiên Vân Quốc này, công chúa Giang Mộng Dao tuy là người rất kiêu ngạo, nhưng đồng thời cũng là người không dễ dàng gì mà tức giận. Thế mà hiện tại, cô ta lại không màng đến thanh danh bên ngoài của mình, cũng nhất quyết muốn nhìn thấy nữ nhân vừa được hoàng đế triệu kiến vào cung.
Chỉ tiếc, Giang Mộng Dao phẫn nộ lớn như vậy cũng chẳng phải vì hoàng hậu, mà là vì mẫu phi phòng không chiếc bóng suốt nhiều năm của mình.
Vốn tưởng rằng bản thân bôn ba vất vả khắp nơi vì bệnh tình của hoàng hậu, thì phụ hoàng sẽ vì nể tình sự vất vả của mình mà sủng ái mẫu phi nhiều hơn một chút. Nhưng không ngờ, cái mà Giang Mộng Dao cô chờ được, lại chính là phụ hoàng triệu kiến một nữ nhân xa lạ vào cung.
Đặc biệt là phụ hoàng còn đưa nữ nhân kia vào tẩm cung của hoàng hậu, chẳng lẽ bởi vì hoàng hậu không thể chống đỡ được nữa, cho nên phụ hoàng muốn lập nữ nhân kia làm hậu?
Nếu thật là vậy, thì Giang Mộng Dao cô tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!