Edit: Sahara
Ai ngờ, lời nói của Diệp Cảnh Huyền còn chưa dứt thì từ phía sau đã vang lên giọng nói của Diệp Tường trưởng lão.
"Lời vừa rồi của gia chủ không phải là có ý muốn đem Tiêu thiếu gia trục xuất khỏi Diệp gia, mà là Tiêu thiếu gia có muốn sửa họ và gia nhập tộc phổ hay không là tùy hắn!"
Đối với quyết định này của Diệp gia chủ, Diệp Tường trưởng lão cũng không hiểu cho lắm, tuy nhiên, ông luôn luôn là người trung thành với Diệp gia, tự nhiên là sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì trái với mệnh lệnh của Diệp gia chủ.
Nụ cười trên mặt Diệp Cảnh Huyền tức khắc liền cứng lại: "Không thể nào! Tên tiểu tử này không chịu sửa họ, lại đến nhà người khác ở rể, phụ thân sao có thể dung túng cho nó như vậy được chứ?"
"Nhị thiếu gia, đây là quyết định của gia chủ, chúng ta không được phép có bất cứ dị nghị gì!" Diệp Tường trưởng lão hơi hơi nhíu mày với Diệp Cảnh Huyền, sau đó thì quay sang nhìn những người khác: "Nếu mọi chuyện đã kết thúc rồi, vậy thì các ngươi cũng giải tán đi!"
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền từ xanh biến thành trắng, rồi lại từ trắng biến thành xanh, thay đổi liên tục.
Cuối cùng, ông ta lại nở một nụ cười âm lãnh, mở miệng châm chọc: "Đại ca, không phải ta nói huynh chứ, huynh vất vả lắm mới có được một đứa con trai, thế mà nó lại là một phế vật! Nếu như nó không phải là phế vật, nói không chừng ta còn sẽ kiêng kỵ nó vài phần!"
Chính vì Diệp Cảnh Huyền tưởng rằng Vân Tiêu là phế vật, cho nên mới không thèm kiêng kỵ bất cứ điều gì.
"Hơn nữa.... " Diệp Cảnh Huyền dừng lại một chút, cong môi cười lạnh: "Con dâu của huynh cũng không bằng được với Mộng Dao công chúa. Mộng Dao công chúa y thuật cao siêu, hoàng thượng đối với công chúa sủng ái vạn phần. Nếu như sau này công chúa chữa khỏi bệnh của hoàng hậu, thì sẽ được phong làm thái nữ, huynh nói xem, huynh sao có thể so sánh được với ta!"
Mấy câu cuối cùng là Diệp Cảnh Huyền cố ý nói cho một mình Diệp Cảnh Thần nghe, cho nên ông ta nói rất nhỏ.
Chỉ là, Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đều là những người tai thính mắt tinh, vì vậy, hành động và lời nói của Diệp Cảnh Huyền đều bị hai người họ nhìn thấy, nghe thấy không sót một chữ.
Nghe xong những lời mà Diệp Cảnh Huyền nói, Vân Lạc Phong chỉ thấy buồn cười, khe khẽ lắc lắc đầu, hoàn toàn không thèm để vào mắt.
Tuy nhiên, Vân Tiêu thì không tốt tính như vậy, từ trước đến giờ, hắn nào có cho phép bất cứ ai dám xúc phạm tới Vân Lạc Phong?
Vì thế, dưới tình cảnh không ai nhìn thấy, ngón tay Vân Tiêu khẽ búng nhẹ một cái, một đạo linh lực từ đó liền bắn ra, nhắm thẳng vào khớp xương đầu gối của Diệp Cảnh Huyền.
Phịch!
Dưới tình huống bị đánh trúng không kịp phòng bị, Diệp Cảnh Huyền tức khắc liền quỳ xuống trước mặt Diệp Cảnh Thần.
Lần này, đừng nói là những người đang có mặt chung quanh, ngay cả Diệp Cảnh Thần cũng bị hành động của Diệp Cảnh Huyền làm cho bất ngờ.
"Cha?"
Gương mặt của Diệp Thiên Vấn biến sắc, rõ ràng là không biết Diệp Cảnh Huyền đang làm cái gì?
Giang Mộng Dao khẽ nhíu mày, nhưng lại không có nói một lời nào cả, chỉ là ánh
mắt của cô ta lúc này dâng lên một mạc nghi ngờ.
"Nhị đệ, đệ làm gì vậy!" khóe môi Diệp Cảnh Thần cong lên, ngữ khí lúc này lại khá là khách sáo: "Cho dù đệ muốn huynh dẫn Quân nhi và Tiêu nhi rời đi thì cũng không cần phải quỳ xuống cầu xin huynh như vậy đâu! Huynh thân là một ca ca, làm sao có thể làm khó chính đệ đệ của mình được chứ? Đệ mau mau đứng lên đi, sau khi về huynh sẽ thu dọn một chút rồi dẫn thê nhi của mình rời khỏi Diệp gia!"
Diệp Cảnh Thần cũng khá là rành mấy chuyện nương theo chiều gió như thế này, dù ông không biết tại sao Diệp Cảnh Huyền lại đột ngột quỳ xuống như vậy, nhưng ông cũng không ngại đạp Diệp Cảnh Huyền thêm một đạp, cho tên đệ đệ khốn kiếp này của mình lọt thẳng xuống hố.
Nghe thấy lời này, Diệp Cảnh Huyền bỗng ngẩn người ra tại chỗ.
Mình cầu xin Diệp Cảnh Thần mang theo thê nhi của hắn rời khỏi Diệp gia lúc nào kia chứ?
Bất quá Diệp Cảnh Huyền trước giờ cũng là một người đầy mưu mô, ông ta ngẫm nghĩ lại lời nói vừa rồi của Diệp Cảnh Thần một lượt thì liền hiểu được ngay là Diệp Cảnh Thần có ý gì, tức khắc Diệp Cảnh Huyền liền giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tên đại ca đáng chết này, lại dám hại ông ta!
Nếu như cứ thế mà để Diệp Cảnh Thần rời đi, thì từ đây về sau, trên lưng mình sẽ phải gánh lấy tội danh bức huynh trưởng rời đi!
Nói cho cùng thì hiện tại đã khác xưa. Lúc trước, Diệp Cảnh Huyền ông có cớ để có thể quang minh chính đại mà đuổi Diệp Cảnh Thần đến Diệp thành. Nhưng lúc này, Diệp Cảnh Thần đã có con trai, cái cớ lúc trước đã không còn hữu dụng nữa.
"Đại ca, đệ chỉ là muốn đùa với huynh một chút mà thôi..." Diệp Cảnh Huyền cười gượng mấy tiếng: "Vả lại, đệ cũng không phải là quỳ xuống cầu xin huynh rời đi, chẳng qua là vừa rồi hai chân của đệ đột nhiên có chút mỏi mà thôi!"
Diệp Cảnh Huyền đứng dậy khỏi mặt đất, làm bộ xoa xoa hai đầu gối của mình: "Nếu như đứa cháu trai này của ta đã trở về Diệp gia, vậy người làm thúc thúc như ta nhất định sẽ không bạc đãi nó. Đêm nay ta sẽ mở gia yến, hy vọng chất nhi cũng tới tham dự!"
(*chất = cháu; chất nhi là cháu trai, chất nữ là cháu gái. Tuy nhiên từ chất chỉ dùng trong quan hệ cô dì chú thím bác đối với cháu mình, còn ông bà đối với cháu thì sẽ dùng từ tôn; tôn nữ là cháu gái, tôn tử là cháu trai, cháu nội hay cháu ngoại thì sẽ được phân biệt bằng cách thêm từ nội hoặc ngoại trước chữ tôn)