Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Kiếp trước, Vân Lạc Phong từng thấy một câu nói trên mạng khiến nàng cực kỳ cảm động.
Câu ấy được nói như thế này, ‘Nếu có người muốn giết ngươi, ta sẽ giúp ngươi cầm kiếm’. Tuy bây giờ Vân Tiêu không nói ra những lời ấy, nhưng ý nghĩa trong câu nói của hắn giống hệt như câu nói trên mạng kia.
Trong nháy mắt, trái tim Vân Lạc Phong bị xúc động, nàng ngước mắt nhìn nam nhân lãnh khốc tuyệt đẹp trước mặt mình, đôi mắt đen sâu không thấy đáy vô cùng nghiêm túc.
“Vân Tiêu, nếu như ta không cần sức mạnh của ngươi, khăng khăng muốn tự mình ra tay thì sao?”
Vân Tiêu nhíu mày, rõ ràng hắn cũng đang hỏi Vân Lạc Phong về vấn đề này, sau một hồi thật lâu, hắn mới nhìn về phía nàng một lần nữa, trong đôi mắt lãnh khốc là sự kiên quyết.
“Ta có thể giúp nàng đè tay chân hắn xuống, khiến hắn không tài nào phản kháng được, nàng có thể trút giận là đủ rồi.”
Nam nhân trịnh trọng trả lời câu hỏi của Vân Lạc Phong.
Thần sắc của hắn vừa trịnh trọng lại vừa nghiêm túc, khiến người ta có cảm giác nhất định hắn sẽ làm được những gì hắn nói.
“Vân Tiêu, vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?” Đôi mắt thâm trầm của Vân Lạc Phong nhìn về phía Vân Tiêu, nàng hỏi.
Vân Tiêu mấy máy đôi môi mỏng, ánh mắt lãnh khốc vẫn trước sau như một, nhìn Vân Lạc Phong rất chăm chú: “Ta không biết! Nhưng ta hiểu rõ mình phải bảo vệ nàng!”
Ta phải bảo vệ nàng ——
Năm chữ này khiến Vân Lạc Phong run lên, nàng xoa xoa mái đầu nhức nhối một chút, nói với vẻ yếu ớt: “Vân Tiêu, nếu ngươi nói xong rồi thì ra ngoài đi, ta muốn yên lặng tĩnh dưỡng thân thể.”
Vân Tiêu trầm mặc, bước lại gần Vân Lạc Phong thêm hai bước, vẫn cứ vi phạm mệnh lệnh của nàng.
“Vân Tiêu ——”
Thấy Vân Tiêu không nghe lời như vậy, Vân Lạc Phong khẽ nhíu mày. Nàng vừa ngẩng đầu nhìn mặt mũi của nam nhân có dung mạo lãnh khốc, đúng lúc ấy, bàn tay ấm áp của nam nhân đã đặt lên ngực nàng...
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt, một ánh nhìn nguy hiểm chợt lóe lên từ đáy mắt của nàng.
Nàng không ngờ được, một nam nhân ngây thơ đơn thuần như Vân Tiêu lại chủ động tập kích mình sao?
Khi nàng đang nghĩ ra mấy câu nói đùa với hắn thì bỗng nhiên có một cảm giác ấm áp chầm chậm chảy xuôi từ ngực vào tận trong linh hồn,
nàng có thể cảm nhận được linh hồn suy yếu lúc đầu đang dần được chữa trị.
Bây giờ, Vân Lạc Phong mới hiểu được, hóa ra nam nhân này không cợt nhả nàng mà lại giúp linh hồn nàng dễ chịu hơn ư?
Lúc này, bàn tay của nam nhân đứng trước mặt đang kề sát ngực nàng, dường như cảm nhận được thân thể mềm mại của người thiếu nữ, trong lòng của nam nhân lập tức nảy sinh cảm giác kỳ quái, loại cảm giác ấy khá khó khống chế, giống như núi lửa sắp sửa phun trào vậy.
Nhưng hắn vẫn cố hết sức để bình ổn lại hơi thở của mình, hết sức chuyên chú giúp Vân Lạc Phong trị liệu linh hồn bị thương.
“Chủ nhân, ta đã sớm nói với nàng, bảo nàng đừng dùng cách này để tăng cường độ của linh hồn lên, nàng cứ cố tình không nghe.”
Giọng nói ai oán của Tiểu Mạch cứ quanh quẩn trong đầu nàng: “Nếu người muốn ta tha thứ cho người thì bây giờ lập tức ăn sạch Vân Tiêu cho ta! Dù sao tiểu tử này chưa từng được ăn mặn bao giờ, người cũng không phải chịu thiệt thòi!”
Vân Lạc Phong cũng không để ý tới mấy câu lảm nhảm của Tiểu Mạch.
Nhưng Tiểu Mạch vẫn cứ giữ mãi ý định ấy, hắn vẫn như cũ, không ngừng nhắc nhở nàng: “Chủ nhân, người vẫn muốn trở nên cường đại chứ? Bây giờ người đã có một con đường tắt để nhanh chóng đi thông trở thành cường giả, người chỉ cần ăn sạch tiểu yêu tinh đang cọ xát mình là đủ để trở thành cường giả rồi!”
Tiểu yêu tinh đang cọ xát?
Vân Lạc Phong suýt phun ra một ngụm máu, nàng nhìn Vân Tiêu đang đứng trước mặt mình từ trên xuống dưới, không tài nào gắn liền hai chữ yêu tinh với nam nhân lãnh khốc này được.