Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 882: Diệp Cảnh Huyền vô sỉ (3)


trước sau

Edit: Sahara

Khi mà Diệp Cảnh Huyền vừa bước tới trước mặt hắc y nhân, thì một tảng đá lớn bỗng dưng từ trên trời giáng xuống, đè lên trên người Diệp Cảnh Huyền, làm ông ta té phịch xuống đất rồi không thể nào nhúc nhích được nữa.

"Nhị thiếu gia!"

Mọi người ở Diệp gia bỗng đại kinh thất sắc, vội vàng chạy tới nâng tảng đá đang đè trên lưng Diệp Cảnh Huyền ra khỏi người ông ta, hỏi: "nhị thiếu gia, ngươi không sao chứ?"

Lúc này Diệp Cảnh Huyền mới có thể động đậy lại được, khó khăn mà đứng dậy khỏi mặt đất, hai mắt bừng bừng lửa giận: "Ai? Là kẻ nào đánh lén bổn thiếu gia?"

Là lần thứ hai rồi!

Lần đầu tiên là ở tế tràng sau khi nghi thức lấy máu nghiệm thân hoàn thành, đầu gối ông ta cũng bị người ta dùng một hòn đá đánh lén khiến cho ông ta phải quỳ xuống trước mặt Diệp Cảnh Thần.

Lần này lại cũng như thế, không biết là ai mà cứ năm lần bảy lượt đánh lén sau lưng ông ta như vậy?

Những người khác không nhìn thấy, nhưng Vân Lạc Phong lại thấy rất rõ ràng hành động nhỏ này của Vân Tiêu. Nam nhân này lúc nào cũng như thế, đánh người ta rồi mà người ta vẫn không biết là do người nào ra tay.

Vân Tiêu nhìn thấy ánh mắt Vân Lạc Phong hướng về phía mình, liền cúi đầu kề sát tai Vân Lạc Phong, cất giọng nói trầm thấp khàn khàn của mình mà thì thầm: "nếu nàng còn chưa hết giận, lần sau ta sẽ đem một ngọn núi đến đè ông ta!"

Vân Lạc Phong chớp chớp mắt, như cười như không mà nói: "Cũng được, ta cũng muốn nhìn thử cái cảnh ông ta bị núi đè."

Một câu này, Vân Lạc Phong chỉ là thuận miệng nói chơi cho vui mà thôi, ai ngờ Vân Tiêu lại cho đó là thật, trong đôi con ngươi sâu hút bỗng hiện lên một đạo trầm tư.

"Diệp Cảnh Huyền!" Quân Phượng Linh nhìn Diệp Cảnh Huyền đầy khinh thường: "Có phải là ngươi có tật giật mình, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu phải không?"

Có tật giật mình?

Diệp Cảnh Huyền khẽ giật mình một cái: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta việc gì phải có tật giật mình chứ? Thích khách này không phải là do ta phái tới, ta sao phải chột dạ chứ?"

Đúng lúc này, tên hắc y nhân hôn mê từ nãy đến giờ cũng đã tỉnh lại, khi hắn vừa tỉnh lại thì liền nghe thấy ngay giọng nói của Diệp Cảnh Huyền.

Tức thì, thân mình hắn ta khẽ cứng lại, hai bàn tay của hắn siết lại thật chặt nhưng rồi lại từ từ thả ra.

"Khụ khụ!" hắc y nhân ho khan hai tiếng: "Người phái ta tới không phải là nhị thiếu gia Diệp gia! Ta và ông ta chưa từng gặp qua nhau. Ta chỉ đơn thuần là nhìn Vân Tiêu và Vân Lạc Phong không vừa mắt mà thôi!"

Lời này của hắc y nhân không khỏi làm
cho Diệp Cảnh Huyền đắc ý mà hất cằm lên một cái: "Có nghe thấy không? Hắn không phải là do ta phái tới! Mà là do Vân Lạc Phong gây thù chuốc oán quá nhiều! Ta nói chứ, đại tẩu à, cho dù tẩu gấp tìm con dâu, cũng không thể tìm loại người thế này được! Đừng tưởng con nha đầu này hiện tại được hoàng thất che chở là muốn làm gì thì làm, trên đời này, ngươi mà nha đầu này không thể trêu chọc tới có rất nhiều a. Ta thấy với cái tính kiêu ngạo không coi ai ra gì của nó, sớm muộn gì cũng gây ra phiền phức cho Diệp gia!"

"Cho nên..... " Diệp Cảnh Huyền dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ta tuyên bố, kể từ bây giờ, Vân Lạc Phong bị trục xuất khỏi Diệp gia!"

Mắt phượng của Quân Phượng Linh ngay lập tức hiện lên tia sáng lạnh: "Phong nhi cũng không có làm sai chuyện gì, ngươi có tư cách gì mà đem con dâu ta trục xuất khỏi Diệp gia?"

Diệp Cảnh Huyền lạnh lùng nói: "Không có làm sai? Nếu không làm sai chuyện gì thì sao vô duyên vô cớ lại có người tìm tới cửa mà giết nó chứ? Nhất định là nó đã làm ra chuyện ác độc gì đó, cho nên người ta mới tới tận đây để báo thù! Cho nên, ta quyết định sẽ thay Vân Tiêu viết hưu thư, hưu độc phụ này!"

"Ngươi nằm mơ đi!" Quân Phượng Linh tức đến cả người đều run lên: "Ta thân là mẹ chồng còn chưa nói muốn hưu Phong nhi, một người thúc thúc như ngươi thì có tư cách gì hả?"

"Dựa vào ta là gia chủ Diệp gia, như vậy đã đủ tư cách rồi chứ?"

Diệp Cảnh Huyền ông chẳng qua chỉ hưu Vân Lạc Phong, lại không có bắt con nha đầu này đi lăng trì xử tử, người của hoàng tộc hẳn là sẽ không thể không nói đạo lý mà đến tính sổ với ông ta được, đúng không? Chỉ cần Vân Lạc Phong bị hưu, đuổi ra khỏi Diệp gia, thì Vân Tiêu xem như là thiếu đi một trợ lực lớn.

Từ đó, Diệp Cảnh Thần cũng không còn tư cách gì mà tranh giành với ông ta!

"Nhị thiếu gia nói không sai, nếu như không phải Vân Tiêu và Vân Lạc Phong làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó, thì tên thích khách này sao phải ngàn dậm xa xôi tìm tới đây để báo thù kia chứ?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện