Edit: Sahara
Vân Tiêu quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, khóe môi lãnh ngạnh khẽ cong lên một độ cong rất rất nhỏ: "Thích không?"
(*lãnh ngạnh: lạnh lùng và cứng rắn)Nếu nói cái mà Vân Tiêu di chuyển tới đây chỉ là một tảng đá lớn, thì cũng chưa đến mức làm cho Vân Lạc Phong khiếp sợ thế này. Nhưng Vân Lạc Phong không ngờ tới, ý niệm của tên gia hỏa nhà mình lại mạnh đến mức độ thật sự có thể dời cả một ngọn núi thế này.
Thấy Vân Lạc Phong không trả lời, Vân Tiêu lại khẽ nhấp môi mỏng: "Vừa rồi ta vận dụng ý niệm tìm kiếm chung quanh, chỉ phát hiện ra mỗi ngọn núi này thôi. Nếu nàng chê nó chưa đủ lớn, ta sẽ lập tức tìm một ngọn núi lớn hơn..... "
Vừa nãy, thời điểm mà Diệp Cảnh Huyền lên tiếng nói phải thay Vân Tiêu hưu thê, Vân Tiêu lại không có đứng ra bảo vệ thê tử của mình.
Đó là bởi vì Vân Tiêu đang vận dụng ý niệm để tìm núi, cho nên mới không nghe thấy những lời vừa nãy của Diệp Cảnh Huyền.
"Nhị thiếu gia!"
Tất cả mọi người Diệp gia đều bị dọa cho choáng váng, rất lâu sau bọn họ mới giật mình hồi thần lại, liền vội vàng chạy tới vây quanh ngọn núi đang đè lên người Diệp Cảnh Huyền. Trong đó, có một người phản ứng nhanh nhất, quay sang nói với những người còn lại: "Mau, mau đi lấy xẻng tới đây! Nhanh chóng cứu nhị thiếu gia ra!"
Lời này vừa dứt, lập tức có người chạy đi lấy xẻng ngay. Khi người kia quay lại thì trong tay cũng mang theo mấy cái xẻng. Bọn họ chia xẻng cho nhau, người thì đào, người thì đưa xẻng xuống dưới cạy ngọn núi nâng lên.
Đáng tiếc, ngọn núi này tuy nhỏ nhưng cũng rất nặng, chỉ là mấy cái xẻng thì có thể làm nên cơm cháo gì chứ? Hồi lâu sau, tất cả xẻng đều gẫy mà bọn họ chẳng nâng được ngọn núi lên cao hơn nửa tấc.
Lúc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên giữa không trung, ngữ khí có chút không vui: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao tối rồi mà còn ồn ào như vậy? Còn có, là ai đem ngọn núi này tới đây thế hả?"
Giữa không trung, Diệp Tường khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn đám người bên dưới, nghiêm giọng hỏi.
"Diệp Tường trưởng lão, người mau đến giúp một tay đi! Nhị thiếu gia đang bị đè bên dưới, chúng ta không tài nào cứu ngài ấy ra được!"
"Cái gì?" Diệp Tường trưởng lão đại kinh thất sắc, vội vàng từ trên không trung hạ xuống, hai bàn tay già nua áp lên trên ngọn núi kia, tiếp theo, một cổ lực lượng cường hãn theo tay ông đánh thẳng vào ngọn núi kia.
Ầm!
Nháy mắt, cả một ngọn núi bị lực lượng của Diệp Tường trưởng lão đánh cho nổ âm lên, vỡ nát ra, đất đá vụn không ngừng rơi xuống tựa như mưa vậy.
Diệp Cảnh Huyền sớm đã bị đè đến mất đi ý thức,
hiện tại còn đang hôn mê bất tỉnh.
"Đưa hắn về đi! Mời y sư đến xem cho hắn!"
Diệp Tường trưởng lão phất tay một cái, ra lệnh cho người xung quanh.
Nghe lệnh, hai tên hộ vệ Diệp gia liền tiến lên, khiêng lấy cả người Diệp Cảnh Huyền đi về phía hậu viện.
Toàn bộ đại viện lúc này rơi vào một mảnh yên tĩnh, đại đa số những người ở đây còn đang bị một màn vừa rồi dọa cho choáng váng, trong lúc nhất thời họ thật sự không biết là nên nói cái gì.
"Được rồi! Bây giờ thì có ai nói cho ta biết là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Diệp Tường lạnh lùng quét mắt nhìn lần lượt từng người ở đây, khi nhìn tới tên thích khách nằm dười đất thì liền cau mày lại.
"Diệp Tường trưởng lão, chuyện là như thế này, Vân Lạc Phong giết hại người nhà của vị thích khách này, cho nên hắn ta mới đến tận đây trả thù! Vừa nãy chúng ta đang xử lý chuyện này giữa chừng, thì đột nhiên có ngọn núi đột ngột xuất hiện đè lên người nhị thiếu gia!"
Ngụ ý, thích khách này là người vô tội, kẻ thật sự có tội chính là Vân Lạc Phong. Cô mới chính là tội đồ chân chính!
"Chuyện là như thế sao?" con ngươi Diệp Tường trầm xuống, nhìn về phía Vân Lạc Phong rồi lạnh giọng hỏi.
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Ta đã giết cả nhà của hắn, cho nên hắn mới ngàn dậm xa xôi chạy tới tận đây, chính là để giết ta? Phải không?"
"Không sai!" tên trưởng lão kia gật đầu một cách khẳng định: "Chuyện chính là như vậy!"
Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm: "Nếu vậy, thì muốn điều tra rõ chuyện này là như thế nào cũng dễ dàng thôi! Mỗi một người khi ra vào cửa thành đều được ghi chép lại, ngươi đã nói hắn là từ ngàn dậm xa xôi đi đến đây, vậy nhất định ở chỗ cửa thành sẽ có ghi chép lại việc ra vào thành của hắn ta!"
Trưởng lão kia bất chợt thấy sửng sốt.
Vừa rồi ông ta chẳng qua là nương theo lời nói trước đó của Diệp Cảnh Huyền để nói lại lần nữa mà thôi, còn về lai lịch thật sự của tên thích khách này, ông ta hoàn toàn không biết gì cả.