Edit: Sahara
"Chẳng qua.... " lão giả đảo ánh mắt sang người Vân Tiêu: "Ta đối với công pháp mà tiểu tử ngươi tu luyện rất có hứng thú! Không biết ngươi có nguyện ý rời đi cùng ta hay không? Ta có thể trợ giúp ngươi trở nên càng cường đại hơn!"
Vân Tiêu lạnh lùng nhìn lão giả, khuôn mặt vô cảm mà nói: "Ta từ chối!"
"Tiểu tử, ngươi đừng vội cự tuyệt lão phu, thiên phú và thực lực của ngươi xác thật là không tồi, bản lĩnh cũng rất lớn, cư nhiên có thể dựa vào chính bản thân mình mà xé rách được không gian giam cầm của lão già Huyền Âm Cốc kia, điểm này của ngươi khiến lão phu rất thưởng thức. Tuy nhiên, các ngươi cũng đã trêu chọc vào địch nhân rất cường đại, ít nhất là cường đại hơn các ngươi hiện giờ, cho nên, nếu như ngươi muốn bảo vệ tốt cho tiểu nha đầu bên cạnh ngươi, thì ta có thể giúp cho ngươi, có điều, ngươi phải đi cùng với ta!"
Vân Tiêu cất giọng trầm thấp khàn khàn, khí phách mà nói: "Ta có thể bảo vệ cho nàng!"
Lão giả hơi hơi híp híp hai mắt: "Chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên cường đại hơn sao?"
Đối với rất nhiều người mà nói, hai chữ cường đại này luôn luôn có sức dụ hoặc rất lớn.
Vì vậy mà khi nói ra lời này, lão giả rất tự tin là Vân Tiêu tuyệt đối sẽ không từ chối lão ta.
Tuy nhiên lão giả lại nghĩ sai nữa rồi, khuôn mặt của Vân Tiêu trước sau vẫn lãnh khốc như cũ, không hề vì bất cứ lời nào của lão giả mà động dung.
"Aiz...." lão giả khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu đầu: "Dưa hái xanh không ngọt, ta cũng không ép buộc ngươi nhất định phải gia nhập vào thế lực của ta, bất quá, khi nào mà ngươi nghĩ thông suốt thì tùy thời đều có thể đến tìm lão phu!"
Vân Tiêu luôn có cao ngạo và sự cuồng vọng của mình.
Muốn khiến Vân Tiêu cúi đầu xưng thần, chuyện này là không có khả năng!
Vì vậy, Vân Tiêu tuyệt sẽ không gia nhập vào bất cứ một thế lực nào cả, hắn sẽ tự tạo ra một đế quốc cho riêng mình!
"Thế này đi, lão phu chỉ cho ngươi một con đường tắt!" lão giả cười cười: "Trong Vô Hồi Đại Lục này, cường đại nhất chính là Thánh Linh Giả, tuy nhiên, nếu không có cường địch thì không thể nào tiến bộ được! Qua hai ngày nữa sẽ có một thông đạo được mở ra, sau khi đi qua thông đạo kia chính là một thế giới khác cường đại hơn nơi này rất nhiều. Ta và lão già Huyền Âm Cốc kia chính là đến từ nơi đó!"
Lão giả chịu tiết lộ điều này hiển nhiên là bởi vì vô cùng thưởng thức Vân Tiêu, cho nên mới nguyện ý giúp hắn một phen.
"Lần
trước thông đạo này mở ra là ở mấy năm trước, còn lần này chính là hai ngày sau, nêu như bỏ lỡ, vậy thì cần phải chờ thêm thời gian mấy năm nữa!"
Vân Tiêu trầm mặc.
Sau đó, Vân Tiêu lại cảm giác được bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình bỗng dưng tăng thêm đạo lực, bất giác, Vân Tiêu liền theo bản năng mà trở tay nắm chặt lại bàn tay lạnh lẽo của Vân Lạc Phong.
"Phong nhi, chúng ta đi!"
Vân Tiêu quay sang nhìn Vân Lạc Phong, vẻ lãnh khốc trên mặt liền biến thành ôn nhu.
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, trước khi rời đi, cô theo bản năng mà quay đầu lại nhìn lão giả đang đừng trên không trung vuốt vuốt chòm râu của mình một cái.
Lão giả cũng không hề buồn bực vì hành vi vô lễ của hai người kia, bởi vì ông hiểu rõ một điều, Vân Tiêu chắc chắn sẽ đi đến một thế giới khác cường đại hơn nơi này.
____
Khách điếm dưới chân núi.
Trong gian phòng ấm áp, Vân Tiêu thật cẩn thận bế Vân Lạc Phong lên giường, cúi đầu xuống mà hôn lên đôi môi mỏng của cô.
Vân Tiêu hôn rất dịu dàng ôn nhu, triền miên không dứt, miệng còn khẽ gọi tên Vân Lạc Phong.
"Phong nhi.."
Giọng nói của Vân Tiêu trầm thấp mà mang theo từ tính, thật dễ dàng len lỏi vào trong tim của người khác.
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong quay đầu sang một bên, tránh đi nụ hôn của Vân Tiêu: "Có phải chàng... Muốn đi phải không?"
Thân mình Vân Tiêu chợt cứng lại, đôi con ngươi đen sâu hút như bóng đêm nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nữ tử đang nằm dưới thân mình, bỗng chốc Vân Tiêu rơi vào trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, không khí trong căn phòng đột nhiên rơi vào trạng thái căn thẳng.
"Phong nhi!" rất lâu sau, Vân Tiêu mới lại lần nữa cất giọng nói: "Chắc chắn nàng không có khả năng vĩnh viễn đều ở lại Vô Hồi Đại Lục này, nếu như đến lúc đó mới đi tới một thế giới khác, thì không gì có thể đảm bảo được an toàn cho nàng. Cho nên, ta muốn đi trước dò đường cho nàng!"